Gabriel nói cho Carter hay. Hai thi thể trong chiếc Jeep. Hai tại bãi đất
trống trước ngôi nhà. Một tại cửa sổ tầng một. Một tại cửa sổ tầng hai. Hai
tại sảnh trung tâm. Hai tại cuối cầu thang. Và Muhammad.
“Mười một tên”, Carter nói. “Chúng tôi sẽ ghi nhớ tên từng đứa, sẽ tìm ra
chúng là ai và tìm hiểu xem chúng đang âm mưu làm chuyện gì. Có thể nói
tối nay các anh đã xóa sổ được một nhà tù lớn cùng một tên cấp cao trong tổ
chức của bin Shafiq”.
“Chúng tôi vẫn chưa tìm được kẻ chúng tôi muốn”.
“Có điều gì đó mách bảo tôi rằng rồi anh sẽ tóm được hắn”.
“Ít nhất hai tên trong số chúng là người châu Âu. Uzi nghe bọn chúng nói
chuyện bằng tiếng Đức giọng Thụy Sĩ”.
“Tôi e rằng bọn chúng vẫn phải bị chôn chung với những tên chiến sỹ Hồi
giáo. Tôi nghĩ bọn chúng cũng muốn điều đó”. Carter liếc nhìn đồng hồ.
“Anh không lái xe nhanh hơn được à?”
“Tôi đang chạy ở tốc độ tám mươi cây số, Adrian. Ông kể với Cục Tình báo
đến mức nào?”
“Tôi báo với họ là chúng ta đang có bằng chứng rất rõ ràng rằng những lực
lượng Hồi giáo toàn cầu đang có âm mưu tấn công Tổng thống tại Vatican
trưa nay. Tôi nhấn mạnh đến chữ ‘bằng chứng rõ ràng’. Cục Tình báo đã
nhận được thông điệp. Tôi hi vọng được gặp Tổng thống một lúc vào cuối
sáng nay. Ông ấy đang ở nhà của ngài đại sứ”.
“Ông ấy có thể hủy buổi gặp gỡ đó”.
“Chuyện đó sẽ không xảy ra”, Carter đáp. “Vatican đã trở thành biểu tượng
dễ thấy nhất trên thế giới về tính nguy hiểm của khủng bố Hồi giáo. Tổng
thống sẽ không bỏ qua cơ hội củng cố thông điệp của mình tại đó”.
“Lucchesi sẽ cằn nhằn bên tai ông ấy”.
“Tổng thống đã chuẩn bị tinh thần rồi”, Carter nói. “Về phần an ninh, Cục
Tình báo đang sắp xếp với phía Ý để thay đổi kế hoạch di chuyển của Tổng
thống. Trùng hợp là họ đã nghĩ về chuyện này trước khi nhận được cuộc gọi
của tôi. Rome là một mớ hỗn độn. Người ta đoán là hôm nay sẽ có khoảng
hai triệu người ra đường”.
“Thế thì làm sao Tổng thống đến Vatican được?”