NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 327

“Kế hoạch của cậu là gì?”
“Con phải cưới cô ấy trước khi cô ấy lại bỏ con ra đi”.
“Thật là thông thái. Sau đó thì sao?”
“Con mới tính được đến đó thôi, thưa Đức Thánh Cha”.
“Cậu cho phép ta cho cậu thêm một lời khuyên nhé?”
“Dĩ nhiên”.
“Vào lúc này, cậu là người nổi tiếng nhất nước Ý. Một vị anh hùng quốc
gia. Có cái gì đó mách bảo với ta đất nước này sẽ rộng tay chào đón cậu.
Lần này cậu không phải mang tên Mario Delvecchio nữa”.
“Đến đó rồi hãy tính”.
“Nếu là cậu, ta sẽ xây một cây cầu nối trở lại Venice”.
Giáo hoàng nhìn sững xuyên qua cánh cửa một lúc. “Ta không biết phải làm
gì nếu Chúa mang ông ấy khỏi tay ta. Ta không thể quản lý nhà thờ Thiên
Chúa giáo mà không có Luigi Donati”.
“Con còn nhớ ngày Đức ông đến Jerusalem tìm con”, Gabriel hồi tưởng.
“Khi cùng dạo bước trong Thành Cổ, con đã ngu ngốc bảo rằng Cha ấy là
người không có đức tin nếu so với một người có niềm tin thành kính.
Nhưng bây giờ con hiểu rằng phải là người có niềm tin mãnh liệt thì mới
dám bước ra trước đầu đạn”.
“Luigi Donati là người có niềm tin phi thường. Ông ấy chỉ chưa nhận ra
điều này. Bây giờ ta cũng cần có niềm tin. Ta phải tin rằng Chúa sẽ thấy nên
để ông ấy bên ta lâu thêm một thời gian nữa - rằng phải cần chấm dứt sự
điên loạn này”.
Câu hỏi kế tiếp Giáo hoàng hỏi là câu hỏi ông đã đặt ra với Gabriel sau vụ
tấn công tháng Mười.
“Mọi chuyện chấm dứt chưa?”
Lần này Gabriel chăm chú nhìn màn hình mà không nói gì.
Không, thưa Đức Thánh Cha, anh nghĩ. Chưa hẳn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.