NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 83

Gabriel vào tòa nhà qua lối ngầm và dắt anh lên cầu thang vào một văn
phòng lớn đơn giản đến bất ngờ trên lầu cao nhất. Căn phòng tranh tối tranh
sáng. Thủ tướng đang ngồi tại bàn làm việc trong một chùm ánh sáng chiếu
vào. Trông ông nhỏ bé hẳn đi trong tương quan với bức vẽ chân dung cao
lớn của nhà lãnh đạo Do Thái Theodore Herzl đang treo trên tường. Đã hơn
một năm Gabriel mới được diện kiến ông. Trong khoảng thời gian này, tóc
ông đã chuyển từ màu bạc sang trắng, và đôi mắt màu nâu đã có ánh nhìn
mệt mỏi của người già. Cuộc họp với Bộ An ninh vừa kết thúc, và Thủ
tướng đang ở một mình cùng Amos Sharret, tân Giám đốc của Văn phòng.
Ông ta đang nhấp nha nhấp nhổm đầy căng thẳng trong chiếc ghế bằng
đồng, Gabriel bắt tay ông lần đầu tiên. “Rất hân hạnh, cuối cùng cũng được
gặp anh”, Amos nói. “Tôi ước rằng chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh
khác”.
Gabriel ngồi xuống.
“Cậu đang mặc áo của Shamron”, Thủ tướng nhận xét.
“Gilah muốn tôi mặc chiếc áo này”.
“Chiếc áo hợp với cậu đấy”. Ông mỉm cười xa vắng. “Cậu biết không, cậu
đang bắt đầu trở nên giống ông ấy”.
“Đây có phải là lời khen không?”
“Ông ấy rất đẹp trai khi còn trẻ”.
“Ông ấy chưa bao giờ trẻ, thưa Thủ tướng”.
“Chúng ta cũng vậy thôi, chúng ta già trước tuổi, và hi sinh tuổi thanh xuân
để xây dựng đất nước này. Shamron chưa có lấy một ngày nghỉ phép kể từ
năm 1947. Chẳng lẽ mọi chuyện lại kết thúc như thế này sao?” Thủ tướng
lắc đầu. “Không, ông ấy sẽ sống. Tin tôi đi, Gabriel, tôi biết ông ấy còn lâu
hơn cậu”.
“Shamron là người bất tử. Gilah nói thế”.
“Có lẽ không phải là bất tử, nhưng ông ấy sẽ không thể bị một nhóm khủng
bố cướp đi mạng sống”.
Thủ tướng cau mày nhìn đồng hồ.
“Thủ tướng có chuyện muốn bàn với tôi?”
“Về việc bổ nhiệm cậu làm đội trưởng Lực lượng Đặc nhiệm”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.