NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 100

thuốc lá dày đặc, đến nỗi ngọn đèn trên trần cũng chỉ tỏa sáng mờ mờ. Bên
dưới trong làn sương mờ đặc sệt ấy có rất nhiều người... và một đứa con gái
Di-gan đang hát bằng cái giọng mà lúc nãy tôi đã nghe thấy. Lúc tôi bước
vào, cô gái đang hát câu cuối cùng ngọt ngào, tha thiết và sau đấy giọng hát
nhỏ dần rồi tan biến đi đâu mất... Cả gian phòng đều như chết lặng đi cùng
với giọng hát của cô ta... Nhưng chỉ lát sau, tất cả mọi người như vùng dậy
và tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Đồng thời họ hét lên ầm ĩ. Bản thân tôi
vẫn còn đang ngơ ngác: sao lắm người thế và sao khói cứ mỗi lúc tuôn ra
dầy đặc thêm? Phải chăng đây chỉ là một ảo ảnh? Nhưng rồi tôi lại bắt gặp
một vài nét mặt quen thuộc, những sĩ quan, những chủ trại nuôi ngựa,
những thương gia giàu có và những vị quý tộc say mê ngựa. Và một cô gái
Di-gan đang bước chân giữa những khách khứa ấy... Thật khó tả cô ta, bởi
vì cô không có vẻ một con người, mà giống như một con rắn có mầu da sặc
sỡ đang uốn lượn, đầu vươn lên cao, chỉ có cái đuôi chạm dưới đất, hai mắt
đen láy đang bắn ra những tia lửa. Đúng là một con người kỳ dị. Cô ta bưng
một chiếc khay để rất nhiều cốc sâm-banh bên rìa, còn ở giữa là một đống
tiền. Không phải tiền thường mà là tiền vàng và đủ loại tiền giấy: mười rúp
mầu xanh, năm rúp mầu tro, hai mươi lăm rúp mầu đỏ, chỉ còn thiếu có tờ
một trăm rúp mầu trắng vẽ con thiên nga nữa thôi. Cô gái Di-gan bưng đến
trước mặt ai, thì người ấy đỡ lấy cốc rượu uống một hơi cạn, trả cốc rượu
lại lên khay, rồi tuỳ mức độ cuồng nhiệt quăng lên đấy hoặc tiền vàng hoặc
tiền giấy. Cô gái hôn lên môi khách rồi cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn. Cô gái đã mời
khắp lượt dãy thứ nhất, bắt đầu sang dãy thứ hai, bởi vì khách ngồi theo lối
vòng cung. Rồi hết dãy thứ hai cô ta định quay trở lại dãy thứ nhất, không
hề mời tôi bởi vì tôi đứng cuối cùng ở phía sau. Nhưng lão Di-gan già đi
sau cô ta bỗng hét lên:
- Gru-sơ-ca! - rồi đưa mắt về phía tôi. Cô gái Di-gan rướn cặp lông mày về
phía lão già... Chao ôi, hàng lông mi của cô gái mới dài làm sao và đen
nhánh, như thể bản thân chúng cũng có cuộc sống riêng, giống như những
con chim nào đó đang vẫy cánh. Tôi thấy rõ khi nghe lão già ra lệnh, cô gái
bực tức. Có lẽ cô không bao giờ bị ai sai phái điều gì, nhưng rồi cô vẫn thi
hành mệnh lệnh. Cô lách đến gần tôi ở dãy cuối cùng và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.