NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 108

đất. Hắn nào tôi cứ lần mãi không thấy mép hòm đâu, tôi đành cố sức nhảy
thật xa để xuống được đất ai ngờ đập đầu vào chồng bát đĩa. Tôi ngớ ngẩn
như vậy là chỉ tại cái thằng cha thôi miên. Hắn chữa cho tôi khỏi bệnh rượu
nhưng lại làm tôi thành dở người.
Nói đến đấy tôi sực nhớ lại, thằng cha đã nói với tôi một câu: "Khi con
người ta bỏ rượu tình hình sẽ còn xấu hơn” và tôi bèn đi tìm hắn định nói
với hắn giải cho tôi cái chất nam châm mà hắn đã đưa vào người tôi.
Nhưng tôi đã không tìm được. Thằng cha kiếm được khá nhiều tiền, đã
sang quán rượu nằm bên kia đường, uống liên miên và cuối cùng đã chết.
- Thế bây giờ chất nam châm còn nằm trong người của bác không?
- Còn chứ.
- Nam châm tác động vào cơ thể bác trong thời gian lâu chứ?
- Lâu! Thậm chí có lẽ đến tận bây giờ đấy.
- Thế còn ngài hoàng thân? Ngài không đòi bác phải thanh toán những tờ
giấy bạc giao cho bác giữ à?
- Có chứ. Nhưng cũng không gay go gì mấy. Chẳng là mấy hôm sau, đánh
bạc thua về, ngài bảo tôi đưa ngài tiền để ngài đi đánh gỡ.
Nhưng tôi đáp: - “Tôi không còn một rúp nào hết".
Ngài tưởng tôi nói đùa, nhưng tôi tiếp lời:
“Tôi nói thật đấy. Trong lúc ngài đi vắng, tôi đã có một cuộc bỏ đi chơi”.
Ngài hỏi: “Anh làm thế nào mà tiêu sạch cả năm ngàn rúp trong một
chuyến đi chơi như vậy?"
“Tôi ném cho một cô gái Di-gan".
Lúc đầu ông chủ của tôi không tin.
Tôi nói:
“Nhưng chính đấy lại là sự thật".
Ngài bèn nổi cơn thịnh nộ:
"Khóa trái cửa lại. Ta sẽ cho anh một bài học về tội dám phung phí tiền bạc
của nhà nước”.
Nhưng rồi ngài nghĩ lại và bảo: "Vô ích, bởi vì ta cũng bừa bãi không kém
gì anh".
Sau đó ngài lên nhà ngủ tiếp, còn tôi thì xuống kho chứa cỏ ngủ. Lúc tỉnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.