NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 109

dậy tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện quân sự. Người ta cho biết tôi
lên cơn sốt cao, mê sảng và nếu họ không quấn tôi vào trong tấm áo choàng
thì tôi đã treo cổ tự tử rồi. Khỏi bệnh, tôi tìm đến dinh cơ của ngài hoàng
thân, lúc này ngài đã nghỉ hưu và trở về sống ở nhà riêng.
“Thưa ông chủ, tôi xin làm việc để trả dần món nợ ngày nọ". Ngài đáp:
“Anh cút đi đâu cho khuất mắt ta”
Thấy ông chủ giận như vậy, tôi bèn bước đến gần và sụp xuống lạy.
- “Anh làm cái trò gì thế này?” - Ngài hỏi.
“Xin ngài hãy đánh cho tôi một trận".
“Anh tưởng ta giận anh đấy à? Không đâu, ta không coi là anh có tội".
“Tôi đã tiêu mất số tiền lớn như vậy mà lại không có tội sao được? Tôi thừa
hiểu rằng tội của tôi treo cổ cũng vẫn còn nhẹ”.
Ngài hoàng thân đáp:
"Không thề kết tội anh được, vì anh là một nghệ sĩ”.
“Ngài nói thế nghĩa là sao? - Tôi hói".
"Anh I-van Xê-vê-ri-a-nits đáng yêu và nửa-đáng-tôn-kính, Ngài đáp. -
Anh là một nghệ sĩ”
“Tôi vẫn chưa hiểu, - tôi nói”.
”Anh đừng nghĩ tôi nói thế là có ý gì chê trách - ngài hoàng thân nó” - Bởi
vì chính tôi cũng có máu nghệ sĩ".
"Như thế là hiểu rồ” - tôi nghĩ bụng. - Nghĩa là không phái một mình tôi
mắc cái chứng bệnh điên khùng kìa".
Ngài hoàng thân đứng dậy, đập cái tẩu xuống sàn rồi nói:
"Anh cúng cho nàng tất cả những gì có trong tay thì có gì lạ? Bản thân ta,
ta còn hiến cho nàng cả những thứ mà ta không có sẵn ấy chứ"
Tôi nhìn ông chủ chưa hiểu.
"Ông chủ nói gì tôi thấy sợ quá".
”Đừng sợ! Ta sẽ lo chuyện này được, bởi vì chúa sẽ giúp ta. Nhưng ta báo
để anh biết, ta đã mua cô gái Gru-sa kia bằng cái giá năm chục ngàn rúp trả
cho họ".
Tôi kinh ngạc:
”Năm chục ngàn rúp để mua một cô gái Di-gan? Như thế có quá đắt không,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.