NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 21

Tôi rất thạo nghề, và mặc dù dây cương mấy con ngựa phải gần như quỳ
xuống để khỏi trượt chân nằm trong tay cha tôi nhưng tôi cũng giúp được
Người khá nhiều. Hai con ngựa đi trên đầu là loại rất khoẻ, chúng có thể
quỳ rạp hai chân xuống để đuôi gần như quết trên mặt đất. Nhưng khốn nỗi,
trong hai con ấy, một con lại có tật, gọi là tật "ngưỡng thiên". Hễ người
cầm cương giật hơi mạnh một chút là nó liền ngẩng đầu hướng lên trời,
không hiểu để ngắm thứ gì trên đấy. Cho nên người đánh xe lúc nào cũng
phải theo dõi con "ngưỡng thiên" kia, bởi lẽ nếu nó ngẩng đầu lên nhìn trời
thì chân nó có thể đặt vào bất kể chỗ nào. Điều ấy tôi biết rất rõ cho nên tôi
cố gắng hỗ trợ cha tôi. Tôi ghìm ngựa của tôi xuống thật thấp để đuôi nó
gần như chạm vào mõm của hai con ngựa đóng vào càng xe. Tay tôi lăm
lăm cái roi đề phòng con "ngưỡng thiên". Hễ nó định ngẩng đầu lên là tôi
quật bắt nó cúi đầu xuống. Mọi sự đang yên ổn. Lúc này đường cũng đang
dốc xuống thoai thoải, tôi vẫn đang chăm chú theo rõi con "ngưỡng thiên".
Bỗng nhiên tôi thấy nó không để ý gì đến dây cương cũng như đến ngọn roi
của tôi. Mõm nó bị hàm thiếc xiết vào bật máu và làm tròng mắt lồi hẳn ra.
Một tiếng "rắc" đằng sau. Cỗ xe xẹp xuống... Dây phanh bị đứt! Tôi hét cha
tôi: "Dừng lại! Dừng lại!". Cha tôi cũng hét theo: "Dừng lại! Dừng lại!".
Nhưng không kịp nữa rồi. Cả sáu con ngựa hoảng hốt lao lên phía trước, tôi
quay lại và thấy cha tôi đang tụt ra khỏi chỗ ngồi. Một sợi dây cương bị
đứt... Và xe đang đứng trước vực thẳm... Tôi không hiểu do tôi thương chủ
hay thương bản thân tôi mà khi thấy cái chết đang đứng trước mắt, tôi nhảy
khỏi yên ngựa, lao đến kéo ghì càng xe xuống, như thể đánh đu trên đó
vậy... Tôi không rõ hồi ấy tôi cân nặng bao nhiêu, nhưng với sức cố gắng,
trọng lượng bao giờ cũng tăng thêm. Những con ngựa kéo bị ngạt thở rên
lên. Hai con ngựa đằng trước biến mất, tôi treo lơ lửng trên miệng vực, cỗ
xe thì được cái càng đè xuống giữ lại. Lúc tôi chợt hiểu ra được tình thế thì
tôi hoảng quá. Hai cánh tay không bám nổi nữa, tuột ra và tôi rơi xuống.
Tôi mê đi, không biết gì nữa... Đến lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm
trong một túp lều.
Một bác nông dân vạm vỡ bảo tôi:
- Sống rồi hả, cậu bé?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.