NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 19

như con cá trên chảo nóng. Chắc vì quá hoảng hốt, không biết đầu đuôi thế
nào, ông ta vội tụt xuống đất, chui vào dưới gầm cỗ xe, vướng vào những
sợi dây cương và bị kéo lê đi một quãng. . . Lúc đầu cha tôi và tôi, cả ngài
công tước nữa cũng thích thú nhìn ông ta quằn quại nhưng rồi chiếc xe chở
cỏ chạy xuống đến chân dốc, đâm vào thành chiếc cầu và ông già nằm im
không động đậy... Tôi bước đến, thấy người ông ta phủ đầy bụi đường, trên
mặt không còn mũi nữa và thay vào đấy là một vết nứt, rỉ máu... Ngài công
tước ra lệnh đỗ xe lại, bước xuống nhìn rồi nói: "ông già chết rồi". Ngài
hứa sẽ trừng phạt tôi thật nặng lúc về nhà, rồi ra lệnh cho xe chạy nhanh
đến tu viện. Trong lúc các thầy dòng lao ra chỗ tai nạn, ngài công tước thỏa
thuận với tu viện trưởng là mùa thu ngài sẽ cử một đoàn xe chở thực phẩm
đến đây: lúa, miến, bột mì, cá khô. Còn tôi thì bị cha tôi đánh cho một trận
đòn khá đau ở bãi sau tu viện, nhưng chỉ quất bên ngoài quần, bởi vì Người
nghĩ tôi sẽ còn phải ngồi trên lưng ngựa nữa. Sự việc chỉ đến thế. Nhưng
đêm hôm ấy vị thầy tu bị tôi giết hiện về và khóc thảm thương trước mặt tôi
như một bà lão.
Tôi hỏi ông ta:
"Ông định làm gì tôi nào? Ông đi đi!"
Ông ta đáp:
"Cậu đã làm cho tôi chết mà không kịp xám hối".
"Thì đã sao, tôi nói. Vậy ông đòi tôi phải làm gì nào? Tôi có cố tình giết
ông đâu. Với lại bây giờ thì ông còn cần thứ gì nữa. Ông đã chết rồi và thế
là hết".
“Đúng thế, ông ta nói. Và tôi rất biết ơn cậu, nhưng tôi đến gặp cậu là do
mẹ cậu nhờ, để hỏi xem cậu có biết cậu là con cầu tự không?"
"Đến khổ, tôi nói. Bà cụ Phê-đô-xi-a kể tôi nghe mấy lần rồi". (Chỗ này
chắc thiếu dòng)
"Nghĩa là sao".
"Cậu đã được hứa dâng hiến cho Chúa".
"Ai dâng hiến tôi chứ?"
"Mẹ cậu".
"Nếu vậy, - tôi nói. - Thì mẹ tôi phải tự đến mà bảo tôi chứ. Nhỡ đâu ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.