NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 20

nói dối thì sao?"
"Không, tôi không nói dối. Còn mẹ cậu thì bà không thể đến đây được".
"Tại sao?"
"Bởi vì trên Thiên đàng không phải như dưới Trần gian. Linh hồn những
người đã chết không thể nói năng cử động được. Nhưng cậu bằng lòng, tôi
sẽ đánh cuộc với cậu để cậu tin".
"Được thôi, tôi nói. Nhưng đánh cuộc thế nào?".
"Cậu sẽ gặp tình huống nguy hiểm hàng chục lần, nhưng cậu đều thoát nạn
hết. Nhưng đến khi cậu thấy không thể thoát khỏi cái chết, cậu sẽ nhớ lại
lời nguyện ước của mẹ cậu và sẽ đi tu."
"Tốt lắm, tôi đáp. Tôi cũng không mong gì hơn thế và tôi xin chờ đợi điều
ấy".
Ông thầy tu biến mất. Lúc tôi thức dậy, tôi không còn nhớ gì hết và cũng
không nghĩ rằng các thử thách nay mai sẽ liên tiếp giáng xuống đầu tôi. Sau
đấy ít lâu tôi theo ngài công tước và phu nhân đi đến thành phố Vô-rô-ne-
giơ, vì hai người hy vọng rằng những thành tích mới phát hiện được sẽ giúp
họ chữa khỏi bệnh cho cô con gái tàn tật. Trong lúc nghỉ lại ở làng Cru-tôi
thuộc huyện Ê-lét để cho ngựa ăn tôi nằm ngủ trong chuồng ngựa và lại
chiêm bao thấy ông thầy tu dạo nọ. Ông ta bảo tôi:
"Đầu to! Cậu hãy nghe ta nói đây. Ta thấy thương hại cậu cho nên ta hiện
về để khuyên cậu hãy xin với chủ cho cậu vào tu viện. Chủ của cậu sẽ bằng
lòng đấy".
Tôi vặn lại:
“Sao lại phải vào tu viện?”
Ông thầy tu đe:
"Nếu không làm thế cậu sẽ phải chịu nhiều nỗi đau đớn lắm!". Tôi nghĩ
bụng:
"Chỉ vì tôi giết chết ông cho nên ông dọa tôi đủ điều".
Sau đấy tôi dậy, giúp cha tôi đóng yên cương cho ngựa rồi lên đường. Đến
một quãng, con đường chạy bên cạnh một cái vực rất sâu, đã có nhiều
người chết ở quãng ấy. Ngài công tước bảo tôi:
“Cẩn thận đấy, Đầu to!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.