NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 22

Tôi đáp:
- Chắc là thế.
- Cậu có biết đã gặp những chuyện gì không?
Tôi cố gắng nhớ lại. Những con ngựa hoảng hốt nhảy lên. Tôi bám càng xe
và treo lơ lửng trên miệng vực. Còn sau đó tôi không biết gì hết.
Bác nông dân mỉm cười:
- Đúng, cậu làm sao biết được! Hai con ngựa của cậu rơi xuống vực tan
xác, nhưng cậu thì thoát chết nhờ một cái gì như phép thiêng ấy: cậu rơi
trúng một tảng đất sét rất to đang lăn xuống theo sườn vực và thế là cậu trôi
theo nó như thể cậu đang bám trên một chiếc xe trượt. Mọi người đã tưởng
cậu chết. Nhưng không, cậu còn thoi thóp, chỉ có điều cậu mê man bất tỉnh
vì bị hơi gió. Bây giờ thì, - bác ta nói. - Cậu đứng dậy đi rồi chạy mau ra
nhà thờ, ngài công tước có gửi lại một khoản tiền để nếu cậu chết thì chôn.
Còn nếu cậu sống thì đưa cậu ra thành phố Vô-rô-ne-giơ gặp ngài.
Tôi ra đi và suốt dọc đường không nói năng gì hết, chỉ ngồi nghe bác nông
dân chở tôi kéo đàn phong cầm, lặp đi lặp lại mỗi một làn điệu dân vũ ấy.
Lúc tôi đến Vô-rô-ne-giơ, ngài công tước gọi tôi vào phòng khách rồi quay
sang bảo công tước phu nhân:
- Đây chính là thằng bé đã cứu vợ chồng mình thoát chết.
Phu nhân chỉ gật cái đầu. Công tước nói tiếp:
- Đầu to, cậu hãy xin ta cái gì đi. Ta không có quyền từ chối cậu điều gì lúc
này hết.
- Cháu chẳng biết xin ngài cái gì, - tôi đáp.
- Cậu không thèm, không muốn thứ gì ư?
Suy nghĩ một lát, tôi đáp:
- Cháu thèm một chiếc đàn phong cầm.
Ngài công tước cười:
- Cậu ngốc lắm. Nhưng không sao. Lúc nào đấy ta sẽ nghĩ đến cậu và sẽ
thưởng công cho cậu thứ gì khác nữa. Bây giờ ta tạm sai người mua cho
cậu chiếc đàn, và ta sai họ đi ngay bây giờ.
Một người hầu chạy ra cửa hiệu, đem về cho tôi một chiếc phong cầm lúc
tôi đang ở chuồng ngựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.