NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 18

có thể quát: "Đứng yên!" và tiếng của tôi rền vang đến nửa giờ đồng hồ.
Nhưng tôi chưa đủ sức chịu được những chuyến đi dài, cho nên người ta
lấy dây buộc chặt tôi vào yên để tôi khỏi ngã vì mệt quá. Nhiều lúc người
tôi ê ẩm đến mức tôi ngất đi nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế và lát sau tôi
lại tỉnh. Đấy là một cái nghề cực nhọc vô cùng. Lắm khi trong một chặng
đường, tôi ngất đi tỉnh lại như thế đến vài lần. Và khi đến nơi, người ta phải
bế tôi xuống và cho tôi ngửi nước củ cay cho tỉnh lại. Nhưng rồi tôi quen
dần và mọi việc suôn sẻ. Tôi lại còn có cái thú được quất một ngọn roi vào
giữa lưng một bác nông dân đi ngang bên cạnh. Lối nghịch ngợm ấy của
thằng phu đánh xe ai cũng quen nhìn thấy. Một hôm tôi theo hầu ngài công
tước đi chơi thăm bạn bè. Trời mùa hè rất đẹp. Ngài công tước ngồi với con
chó bông xinh xắn trên nệm cỗ xe mui trần. Cha tôi điều khiển bốn con
ngựa, còn tôi thì cưỡi con dẫn đường. Xe rời khỏi đường cái rẽ vào đường
hẹp dẫn đến một tu viện ở cách đấy mười lăm dặm. Các thầy dòng của tu
viện đắp con đường nhỏ này để thu hút khách đến thăm. Đường quốc lộ thì
đầy cát, hai bên đường là những cây liễu gầy còm vươn những cành lá
khẳng khiu. Nhưng con đường nhỏ chạy vào tu viện thì sạch sẽ, nhẵn nhụi,
hai bên là những hàng bạch dương xanh rờn tỏa một mùi hương dễ chịu, rồi
đến cánh đồng bát ngát... Tóm lại, phong cảnh cũng như thời tiết tuyệt đẹp
này tạo nên một niềm yêu đời khiến người ta có thể hét lên, nhưng không
có lý do mà hét lên lại là điều cấm kỵ. Cách tu viện chừng ba bốn dặm, lúc
con đường hơi dốc xuống thoai thoải, tôi bỗng nhìn thấy trước mặt một cái
chấm đen... trông như một con nhím đang bò. Gặp dịp may, tôi bèn hét lên:
"Tránh ra!" bằng cái giọng lệnh vỡ của tôi trước khi cái vật kia còn cách
khoảng một dặm. Tôi đứng thẳng hai chân lên bàn đạp và nhìn thấy một
người đàn ông nằm dài trên đỉnh cỗ xe chở cỏ khô. Khoan khoái dưới ánh
nắng và giữa không khí trong lành, ông ta nằm ngủ say sưa, úp người
xuống, hai tay ôm vào đống cỏ. Biết ông ta không nghe thấy lời hét của tôi
và không chịu tránh, tôi bèn cho ngựa đi vòng bên cạnh và lấy hết sức quất
một roi vào giữa lưng ông ta. Mấy con ngựa của ông ta chồm lên, ông ta
vùng dậy, hoảng hốt rồi quằn quại trên đống cỏ. Tôi thấy rõ là một ông già
người nhỏ bé, có bộ mặt nhăn nhúm như mặt bà lão. Ông già cong người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.