NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 28

Nikolai Leskov

Người hành hương mê đắm

Dịch giả: Vũ Đình Phòng

Chương 4

THẰNG cha Di-gan láu cá ấy không kịp để cho tôi định thần, nói luôn:
- Nếu mày định không quay về nhà nữa thật thì mày hãy lấy trộm hai con
ngựa của chủ mày, chọn hai con thật tốt vào để tao với mày trong đêm nay
có thể phi thật xa đây.
Tôi đau lòng quá. Tôi rất không muốn ăn trộm nhưng khốn nỗi đã nhận là
chùm nho thì tất phải chui vào sọt thôi. Thế là do thuộc lòng đường đi lối
lại trong chuồng ngựa, tôi vào dắt ra hai con thật hay, chạy đường trường
không biết mệt là gì. Còn gã Di-gan thì móc trong túi ra hai cái răng chó sói
buộc vào đầu dây, đeo lên cổ mỗi con ngựa một cái răng ấy. Tôi và gã nhảy
lên lưng ngựa và giật cương. Hai con ngựa, thấy răng chó sói treo trên cổ,
bèn lao như điên. Gần sáng, chúng tôi đã vượt chừng một trăm dặm và đã
đến ngoại vi thị xã Ca-ra-sép. Đến đây chúng tôi bán ngay hai con ngựa
cho một người gác cổng rồi ra ngoài bờ sông chia tiền. Tiền bán ngựa được
ba trăm rúp, bằng tiền giấy. Nhưng gã Di-gan chỉ đưa tôi có một rúp bằng
bạc và bảo:
- Phần của mày đây.
Tôi không chịu.
- Sao lại thế này? Tôi ăn trộm ngựa và mất bao nhiêu công sức đáng lẽ phải
hưởng nhiều hơn ông chứ! Sao tôi lại được ít thế này?
- Bởi vì, - gã nói. - Ngần ấy là hợp với mày.
- Vô lý - Tôi nói. - Tại sao ông lại nhiều thế?
- Bởi vì, - gã nói. - Tao là thầy mà mày là học trò.
- Học trò à? - Tôi nói. - Ông nói láo! - Thế là lời qua tiếng lại tôi với gã đấu
khẩu mỗi lúc một găng, thậm chí văng tục ra với nhau. Cuối cùng tôi bảo:
- Tao không đi với mày nữa, bởi vì mày là thằng khốn nạn.
Gã đáp lại ngay:
- Phải rồi, mày ở lại, tao cũng đang mong thế. Bởi vì mày không có giấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.