NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 30

ra, túm chặt lấy hai tay tôi rồi tay đấm chân đá mở một lối đi để lôi tôi theo.
Miệng ông ta văng tục như một bác phu xe, nhưng hai mắt thì lại đầm đìa.
Ông đưa tôi đến một ngôi nhà vừa mới dựng bằng đủ thứ vật liệu linh tinh,
rồi hỏi:
- Cháu nói thật đi, có phải cháu trốn nhà chủ phải không?
Tôi đáp:
- Vâng, đúng thế ạ.
- Cháu ăn cắp, giết người? - ông ta hỏi - Hay chỉ vô gia cư một cách đơn
giản thôi?
Tôi đáp:
- Ông hỏi thế để làm gì ạ?
- Để xem xếp cháu vào việc gì cho hợp.
Tôi bèn thuật lại hết, do đâu tôi bỏ nhà trốn đi. Bỗng nhiên ông ôm tôi hôn
lấy hôn để rồi bảo:
- Thế thì cháu đúng là đứa bác đang cần! - Ông ta nói. - Đến bồ câu mà
cháu còn thương xót thế, thì cháu có thể chăm sóc đứa con của bác được
rồi, bác nhận cháu làm chân trông trẻ.
Tôi hoảng hốt.
- Cháu trông trẻ sao được kia chứ? Công việc ấy không hợp với cháu đâu!
- Không sao. - Ông ta nói. - Không sao mà! Bác thấy cháu trông trẻ được.
Giúp bác một chút, kẻo bác khổ quá. Vợ bác bỏ bác đi theo một thằng cha
sĩ quan kỵ binh, bỏ mặc cho bác một đứa con gái sơ sinh đang thời kỳ bú
sữa. Nhưng bác bận quá không có thời giờ cho nó ăn và cũng không biết
cho nó ăn thứ gì. Cháu hãy trông em cho bác. Bác trả lương cháu mỗi tháng
hai rúp bằng bạc thật.
- Nhưng, - tôi đáp. - Đây không phải là chuyện lương lậu mà chuyện cháu
có làm nổi cái công việc ấy không.
- Không sao, - ông ta nói. - Cháu là người Nga chứ gì? Đã là người Nga thì
làm việc gì cũng được hết.
- Bác hiểu cho. Cháu là người Nga thật, nhưng cháu là con trai, làm sao
cháu có thể trông trẻ được lại trẻ sơ sinh?
- Cháu yên tâm, - ông ta nói. - Bác đã tậu một con dê cái của lão Do Thái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.