NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 32

viên sỏi để nghịch. Con dê cũng quanh quẩn gần đấy, tìm cỏ gặm. Tôi thì
ngồi, hai tay ôm đầu gối thiu thiu ngủ.
Bộ ba chúng tôi giết thời gian kiểu như thế trong nhiều ngày liền. Đấy là
cách tốt nhất tránh cho tôi khỏi nỗi buồn tẻ, tôi xin nhắc lại, đúng là một
nỗi buồn tẻ khủng khiếp. Đặc biệt là mùa xuân năm ấy, kể từ khi tôi bắt đầu
chữa bệnh cho đứa trẻ bằng cách đào bới cát lên, vùi nó xuống đấy rồi thiu
thiu ngủ ở ven sông, tôi lại bắt đầu chiêm bao thấy đủ chuyện quái đản. Có
lần, vừa chợp mắt tai vẫn còn nghe thấy tiếng nước vỗ vào bờ, da thịt vẫn
còn thấy làn gió ấm thổi tới mơn man, tôi bỗng cảm thấy như một thứ gì
khủng khiếp đang lao đến chỗ tôi. Tôi mơ thấy những cánh đồng cỏ bát
ngát, những con ngựa phi trên đó và tiếng ai gọi tôi đi theo. Thậm chí nghe
rõ cả đích danh tên tôi: "l-van! I-van! Đi thôi, đạo hữu I-van!". Tôi hoảng
hốt choàng tỉnh dậy, bực tức nhổ nước bọt xuống đất. Hừm, ai lại gọi mình
thế nhỉ? Tôi đưa mắt nhìn bốn xung quanh, chỉ một nỗi buồn tê tái như
chấu cắn, con dê đã ra xa kiếm thức ăn, đứa trẻ vẫn ngồi trong hố cát, có
thế thôi... ôi sao mà buồn đến thế! Chỉ có bãi trống, mặt trời và dòng sông,
thế là tôi lại nhắm mắt và lại thiếp đi. Lại thấy tiếng sóng, tiếng gió và tiếng
ai đó gọi tha thiết: "I-van! Đi nào, đạo hữu I-van!" Tôi tỉnh dậy, bực quá,
văng tục: "Các người là ai thì cứ hiện ra đàng hoàng nào. Thói đâu hễ
người ta chợp mắt là lại gọi rống lên?" Một hôm, đang bực tức như thế, tôi
ngước cặp mắt ngái ngủ lên nhìn sang bên kia bờ, thấy một đám mây đang
trôi về phía tôi. Tôi nghĩ bụng, khéo sắp có trận mưa bóng mây làm mình
ướt mất. Đột nhiên tôi nhìn thấy ông thầy tu có bộ mặt nhăn nhúm như mặt
bà lão mà tôi đã giết chết ngày nào, hồi còn làm chân phụ đánh xe. Tôi bèn
quát: "Ông đi đi!". Nhưng ông thầy tu lại khẽ kháng bảo: "Ta đi thôi, I-van,
đạo hữu, ta đi thôi! Cậu sẽ còn phải chịu đựng nhiều nỗi đau khổ, nhưng rồi
cậu sẽ đạt được mục đích". Tôi vẫn văng tục trong giấc chiêm bao và tôi
bảo ông ta: "Tôi phải đi đâu với ông chứ? Và tôi sẽ đạt được cái gì?". Ông
ta liền biến thành đám mây và trỏ về phía sau, chính tôi cũng không rõ ông
ta trỏ cái gì, lại vẫn cánh đồng cỏ hoang vắng, những người các dân tộc Hồi
giáo giống như trong những câu chuyện cổ tích. Họ đội những chiếc mũ
lông lởm chởm, vai đeo cung tên và cưỡi trên lưng những con ngựa hung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.