NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 33

hãn. Tôi nghe thấy cả tiếng ngựa hí, tiếng người reo hò, tiếng cười điên dại,
rồi đến một trận cuồng phong... Cát bay mù mịt xóa mất mọi thứ. Tiếng
chuông nhà thờ dịu hiền, một tu viện trắng toát hiện ra trên cao, dưới ánh
nắng lung linh. Những thiên thần mang giáo bằng vàng đi lại trên các bờ
tường, biển trải rộng xung quanh. Và mỗi khi một thiên thần gõ ngọn giáo
vào chiếc khiên, mặt biển lại rung chuyển và tiếng vang ầm từ đáy biển
vọng lên khủng khiếp: "Đấng tối cao, hãy cứu chúng con!".
“Chà - tôi nghĩ bụng. - Nghĩa là họ lại nhắc mình đi tu!". Tôi tỉnh dậy trong
lòng bực bội, và tôi sửng sốt nhìn thấy trước mặt đứa trẻ mà tôi được giao
phó, một người phụ nữ đang quỳ gối dáng vẻ dịu hiền và mắt ướt đẫm.
Tôi nhìn vào đấy rất lâu, xem thử đến bao giờ giấc chiêm bao này mới tan,
nhưng rồi không thấy tan, tôi bèn đứng dậy, bước đến gần thì một bà quý
phái thật. Bà đã bới đứa bé lên, ôm nó vào lòng rồi hôn vừa khóc thảm
thiết.
Tôi bèn hỏi:
- Bà làm sao thế?
Bà ta chạy lại phía tôi, tay vẫn ôm chặt đứa bé ghì vào ngực, miệng thì
thầm:
- Đứa bé này là của tôi. Nó là con gái tôi!
Tôi bảo:
- Thế nghĩa là sao?
- Cậu hãy trao nó cho tôi, - bà ta nói.
- Sao bà lại đòi tôi phải trao nó cho bà? - Tôi hỏi.
- Cậu không thấy thương hại nó hay sao? - Bà ta lại nói - Cậu không nhìn
thấy nó đang ôm chặt lấy tôi đây à?
- Nó có biết gì đâu, nó ôm chặt lấy bà cũng có gì là lạ? Nó vẫn thường ôm
chặt lấy tôi đấy thôi. Nhưng tôi không thể trao nó cho bà được.
- Tại sao?
- Bởi vì người ta giao nó cho tôi trông. Bà nhìn con dê kia kìa. Bây giờ tôi
phải đem con bé này về cho cha nó .
Thế là bà quý phái khóc nức nở, hai bàn tay bóp chặt vào nhau;
- Thôi được, - bà ta nói. - Cậu không trao nó cho tôi cũng được, nhưng xin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.