NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 37

Nikolai Leskov

Người hành hương mê đắm

Dịch giả: Vũ Đình Phòng

Chương 5

BỤNG đã quyết tiêu khiển như vậy, tôi nghĩ cách gây sự với ông sĩ quan.
Tôi ngồi, lấy lược ra, giả vờ như đang chải đầu. Ông sĩ quan đi đến, bước
thẳng tới chỗ bà quý phái.
Bà ta phàn nàn hết với ông ta về việc tôi không chịu trao đứa con gái cho
bà. Nhưng ông vuốt tóc bà và bảo:
- Em đừng buồn. Anh sẽ có cách nói chuyện với cậu ta, - ông ta nói. - Cậu
ta nhìn thấy tiền sẽ tối mắt lên cho mà xem. Còn nếu như cậu ta vẫn không
chịu, thì ta sẽ vùng vũ lực cướp lấy đứa trẻ. - Nói xong ông ta bước đến
trước mặt tôi, chìa ra xấp giấy bạc rồi nói: - Đây vừa chẵn một ngàn rúp.
Cậu hãy trao đứa trẻ cho chúng tôi rồi cầm lấy tiền và đi đâu tuỳ thích.
Nhưng tôi đã tính gây chuyện với ông ta cho nên không trả lời ngay. Trước
tiên tôi từ từ đứng dậy. Rồi chậm rãi gài lược vào thắt lưng. Xong xuôi tôi
mới ho một tiếng rồi nói:
- Không được. Thưa ngài sĩ quan, tiền của ngài không ăn thua gì đâu, - và
tôi cầm lấy xấp tiền, nhổ nước bọt lên rồi quăng xuống đất, nói tiếp: - Ông
cúi xuống mà nhặt nó lên!
Ông sĩ quan đỏ bừng mặt, giận lắm, lao vào đánh tôi. Nhưng tôi thừa biết,
chẳng khó khăn gì tôi cũng hạ được ông ta. Chỉ đẩy nhẹ một cái, ông đã lăn
quay ra đất, chổng bốn vó lên trời, kiếm thì văng sang một bên. Tôi liền
giậm chân lên mũi kiếm và bảo:
- Lòng can trường của ông đã nằm dưới bàn chân tôi.
Tuy sức không khoẻ lắm, nhưng ông ta rất dũng cảm. Biết không thể nhấc
kiếm lên được nữa, ông ta cởi dây đeo kiếm quăng ra rồi chân tay không
lao vào đánh tôi. Nhưng làm thế cũng chẳng ăn thua gì, chỉ chuốc thêm nỗi
đau mà thôi. Nhưng tôi đã thấy mến ông ta vì thấy con người tự trọng và
cao thượng. Tôi không nhận số tiền nhưng ông ta cũng không thèm nhặt
lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.