NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 56

- Sao lại thù?
- Bởi vì Sép-cun đã đánh bại lão và phỗng mất con ngựa.
- Bọn họ không có lối thù như thế. Trong cuộc tranh tài ai thắng là chuyện
bình thường. Thậm chí lão thủ lĩnh Gian-na có lần còn trách tôi... "I-van, tại
sao anh lại nhận lời đấu với Xa-va-ki-rây thay cho tên quý tộc Nga kia? Tôi
đang thèm được thấy một thằng cha quý tộc thực sự như thế cởi trần ra và
nhận những ngọn roi đánh vào giữa lưng".
"Nếu ông muốn thế thì còn lâu lắm"
"Tại sao?"
“Bởi vì các vị quý tộc của chúng tôi đều nhát gan hết."
Lão ta hiểu.
"Tôi thấy rõ là trong giới quý tộc các anh không có ai thực sự ham muốn
thứ gì. Nếu muốn được hưởng thứ gì họ chỉ dùng một cách là quăng tiền
bạc ra để mua thôi.
“Đúng thế: không có tiền là họ đành chịu bó tay hết".
Còn lão thủ lĩnh A-ga-si-mô-la thì bộ lạc của lão ở nơi xa xôi. Những đàn
ngựa của lão được chăn dắt mãi tận gần biển Ca-xpi. Lão thích có thầy
thuốc bên cạnh, và lão đã đề nghị với Sép-cun Em-gua-sê-ép cho tôi sang
chỗ lão để chữa bệnh cho vợ lão. Đổi lại, lão xin biếu Sép-cun khá nhiều
súc vật. Sép-cun bằng lòng. Thế là tôi đi theo thằng cha A-ga-si-mô-la, đem
cả một bao tải lá lô-hội và rễ cây can-gan. Vừa được tôi xong, lão A-ga-si-
mô-la phóng đi ngay, ngồi trên lưng ngựa suốt tám ngày liền.
- Bác cũng cưỡi ngựa được kia à?
- Được.
- Nhưng hai bàn chân?
- Sao?
- Những sợi lông bờm ngựa nhét trong gan bàn chân không còn làm bác
đau đớn nữa hay sao?
- Không. Bởi vì bọn Tác-ta tính toán rất chu đáo: người bị rạch bàn chân
không đi bộ được nhưng cưỡi ngựa có khi lại giỏi hơn kẻ khác, bởi vì hai
chân quen cong thành hình chữ O cho nên quặp vào lưng ngựa sẽ rất chắc,
ngựa không sao quật anh ta ngã được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.