NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 59

- Cô ấy cũng được, tôi cũng thương.
- Chắc sang đến bên này, bác nhiều lúc tiếc cô ấy chứ?
- Không, tôi chẳng tiếc cũng chẳng nhớ nó.
- Nhưng chắc hai cô vợ ở bộ lạc trước cũng đẻ cho bác vài đứa con chứ?
- Đã đành rồi: cô vợ của lão Xa-va-ki-rây đẻ được hai thằng Cô-li-a và một
con Na-ta-sa. Còn cô bé trẻ kia thì trong năm năm đẻ luôn sáu đứa, bởi vì
một lần cô ấy đẻ sinh đôi hai thằng Cô-li-a.
- Bác cho phép được hỏi: tại sao bác toàn đặt tên cho chúng là Cô-li-a và
Na-ta-sa thế?
- Đấy là theo cách gọi của dân Tác-ta. Bất cứ người Nga nào, nếu lớn tuổi
chúng gọi là I-van, con gái thì chúng gọi là Na-ta-sa, còn trẻ con thì là Cô-
li-a. Những cô vợ của tôi tuy là dân Tác-ta nhưng do lấy tôi cũng được
chúng coi là người Nga và được gọi là Na-ta-sa. Con tôi thì chúng gọi bằng
Cô-li-a. Thế nhưng đấy chỉ là cách gọi, còn chúng có được rửa tội, được
làm phép thánh đâu, cho nên tôi không coi chúng là con tôi.
- Sao lại thế được?
- Bởi vì chúng có được làm phép ở nhà thờ đâu?
- Nhưng bác là bố, bác cũng có tình cảm bố con với chúng chứ?
- Nghĩa là sao?
- Chẳng lẽ bác không yêu chúng chút nào, không chiều chuộng chúng hay
sao?
- Chiều chuộng thế nào kia chứ? Thật ra đôi khi tôi ngồi buồn một mình, có
đứa nào chạy đến, tôi cũng xoa đầu nó rồi bảo: "Ra với mẹ." Nhưng cũng
hiếm khi như thế, bởi vì tôi chẳng còn bụng dạ nào nghĩ đến chúng.
- Tại sao vậy? Bác bận quá hay sao?
- Không phải. Việc thì cũng chẳng có gì mà bận. Duy có điều tôi rất thèm
trở về nước Nga.
- Sống mười năm trời mà bác vẫn không quen được với cuộc sống ngoài
thảo nguyên ư?
- Không, tôi vẫn thèm trở về quê hương. . . Tôi rất nhớ nhà, nhất là những
buổi chiều tối, thậm chí nhiều khi cả giữa ban ngày nữa... Những hôm trời
đẹp, nóng nực, khắp khu vực đóng trại im ắng, bọn Tác-ta chui vào lều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.