NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 61

thật khổ. Không có chim chóc, cầy cáo gì hết mà như để trêu chọc ta thêm,
duy nhất có một thứ chim nhỏ xíu giống như chim én chỉ khác ở mỏ có một
vệt đỏ. Tôi không rõ chúng tìm kiếm được thứ gì ở cái đất này. Chúng bay
đến và chắc vì không có chỗ nào để đậu, chúng cứ lượn trên trời và lúc nào
mỏi quá, chúng thả cho rơi trên mặt đất mặn, nằm im một lát rồi lại bay đi.
Nhìn chúng mà tôi thèm có được đôi cánh như chúng. Nhưng số kiếp tôi sẽ
bị đày đọa ở miền đất này, nửa sống nửa chết, không được xám hối, rồi đến
một ngày nào đó sẽ bị vùi trong muối giống như người ta vùi xương của
những con cừu bị giết làm thịt. Tôi đành sống cho hết đời ở cái nơi khốn
khổ này vậy. Nhưng khủng khiếp hơn cả là mùa đông. Tuyết phủ lên mặt
đất một lớp băng cứng, mỏng. Bọn Tác-ta ngồi trong lều hút thuốc, chung
quanh đống lửa... Rồi buồn quá, thỉnh thoảng chúng lại sinh sự để đánh lộn
với nhau. Những lúc như thế, tôi tránh ra ngoài, nhưng chẳng có gì bên
ngoài để nhìn! Vài con ngựa đi lang thang, lông lởm chởm và gầy còm đến
nỗi chỉ nhìn thấy bờm và đuôi chúng phất phơ theo gió. Chúng uể oải lấy
móng cào tuyết, cố tìm vài nhánh cỏ còn sót lại để ăn cho đỡ đói, bởi vì
chúng không còn thức ăn gì khác... Nỗi buồn mới khủng khiếp. Tiêu chuẩn
duy nhất là chọc tiết một con ngựa yếu quá, không còn đủ sức bới tuyết để
tìm cỏ ăn nữa. Người ta lột da nó rồi xẻ thịt ăn. Thịt nó nhạt nhẽo, dai như
vú bò cái mà lại cứng nữa chứ. Tôi nhai trệu trạo bởi vì cũng chẳng có thứ
gì hơn, nhưng trong lòng sao giận đời đến thế. May mà một trong hai cô vợ
tôi biết cách nướng sườn ngựa. Cô ta chọn những xương sườn còn dính
nhiều thịt, cho vào khúc ruột ngựa, rồi đặt lên bếp than nướng. Dễ nuốt
hơn, vì hơi có vị như thịt lợn hun khói của ta, nhưng mùi thì đến khó chịu.
Những lúc phải nuốt cái thứ khốn khổ ấy, bỗng nhiên tôi sực nghĩ: lúc này
ở quê mình nhà nào cũng chuẩn bị sẵn vịt, ngỗng và nhiều nhà đã bắt đầu
mổ lợn. Và món mì ống nấu với thịt lợn mới ngon làm sao. Sắp đến ngày lễ
Thiên chúa giáng sinh rồi. Cha I-li-a linh mục ở nhà thờ quê tôi, một ông
già phúc hậu sẽ đi hết nhà này sang nhà khách để sáng danh Chúa. Cùng đi
với cha là các thầy cả, các bà sơ và các tu sĩ trong chủng viện. Tất cả đều
say, riêng cha I-li-a thì không uống được nhiều. Ông đầu bếp nhà ngài công
tước đã ép cha uống một ly, rồi bà vợ ông quản lý lại mời cha thêm ly nữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.