NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 63

Nikolai Leskov

Người hành hương mê đắm

Dịch giả: Vũ Đình Phòng

Chương 8

Vì chúng tôi muốn nghe câu chuyện theo trình tự xảy ra cho nên chúng tôi
đề nghị bác Phli-a-ghin kể chúng tôi nghe trước, bằng cách kỳ lạ nào mà
bác bỏ ra được những sợi bờm ngựa trong gan bàn chân để có thề chạy
thoát khỏi nơi này. Và đây là những điều bác kể:
- Tôi đã tiêu tan mọi hy vọng trở về nhà, thấy lại được quê hương. Chuyện
ấy tôi thấy không thể thực hiện được, cho nên tôi cũng đành dẹp đi nỗi
buồn mà tập cho quen cách sống ở đây vậy. Tôi sống lạnh lùng như một
pho tượng, nhưng thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến cha I-li-a, người hay hỏi xin
giấy nhật trình để gói và luôn cầu nguyện ở nhà thờ cho "những thuỷ thủ và
những kẻ nay đây mai đó, những kẻ tử vì đạo và những kẻ tù binh". Hồi ấy
tôi cứ băn khoăn không hiểu sao cha lại cầu nguyện cho những kẻ bị bắt
làm tù binh, bởi vì làm gì có chiến tranh bấy giờ? Bây giờ thì tôi hiểu,
nhưng lúc ấy tôi cho rằng việc cầu nguyện kia chẳng để làm gì, và thú thật,
tuy không mất niềm tin nhưng tôi bắt đầu hoài nghi và thôi không cầu
nguyện nữa.
"Cầu nguyện làm gì, - tôi nghĩ bụng. - Bởi cầu nguyện có đem lại lợi ích gì
đâu!"
Thế rồi đến một hôm thấy trong đám Tác-ta có sự náo động. Tôi hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Không có chuyện gì cả, - chúng đáp. Hai thầy tu từ bên xứ các anh vừa
đến đây, đem theo một tờ giấy của đức Vua để truyền bá tôn giáo của các
anh ở đây.
Tôi sửng sốt
- Họ đâu rồi?
Chúng trỏ một cái lều bằng vải lưu động. Tôi chạy đến. Bước vào trong tôi
nhìn thấy đủ loại và cấp bậc tu sĩ Hồi giáo, tất cả đều ngồi xếp vòng tròn
trên những tấm thảm bằng dạ. Giữa là hai người mặc trang phục đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.