NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 90

sàng giúp họ bỏ rượu.
- Vậy ông làm ơn giúp tôi.
- Cậu nghiện à?
- Vâng, đôi khi tôi thèm rượu và uống không còn biết trời đất là gì nữa.
- Dễ thôi, với lại ta cũng muốn đền ơn cậu đã cho ta uống từ nãy đến giờ. -
Nói xong hắn lại đòi tôi lấy thêm một chai rượu vốt-ca và hai chiếc cốc.
Tôi hỏi:
- Sao lại hai chiếc?
- Ta với cậu mà lại.
- Nhưng tôi không muốn uống rượu nữa.
Thằng cha làm bộ giận và thét lên:
- Im! Xi-lăng-xơ(3)! Cậu là gì lúc này? Là một bệnh nhân.
- Ông nói thế cũng được.
- Và ta là thầy thuốc. Cậu phải thực hiện mọi điều ta ra lệnh và cậu hãy
dùng bài thuốc này đi - Vừa nói hắn vừa róc đầy hai cốc, rồi múa may hai
bàn tay trên chiếc cốc của tôi như ông nhạc trưởng đánh nhịp ở nhà thờ
vậy.
Múa may một lúc xong, hắn ra lệnh:
- Uống! Tôi vẫn còn nghi ngại, nhưng vì cũng đã thấy thèm rượu, nói đúng
hơn, tôi nghĩ trong bụng: "Cứ thử xem thằng cha đó làm cái trò gì?", Và
nốc cạn luôn một hơi.
- Rượu ngon hay không ngon? - Hắn hỏi.
- Tôi cũng không biết nữa.
- Như thế nghĩa là cậu uống chưa đủ độ.
Hắn rót cho tôi thêm cốc nữa rồi lại múa may lên trên như lúc nãy. Sau khi
tôi xuống xong, hắn lại hỏi: "Cốc này thì thế nào?"
Tôi nói đùa:
- Cốc này tôi thấy hơi nặng.
Thằng cha gật đầu, rót thêm cốc nữa rồi bảo tôi uống. Tôi làm theo và nói:
- Cốc này nhẹ hơn. - Sau đấy tôi vỗ vào bình gọi người hầu bàn lấy thêm hũ
nữa, rồi tôi tự tay rót và uống liền mấy cốc. Thằng cha không phản đối,
nhưng khi tôi đưa tay định nhấc chiếc cốc của tôi lên thì hắn ngăn lại, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.