NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 89

thứ này thứ khác, chính vì cánh ta chịu nhận nỗi đau khổ về mình để tránh
cho kẻ khác. Nếu anh bị một niềm si mê xấu xa nào hành hạ thì ta khuyên
anh đừng tự ý bỏ thói tật ấy đi, bởi vì làm như thế sẽ có kẻ khác nhặt lấy nó
và hắn ta sẽ bị thói tật kia hành hạ. Còn nếu trường hợp anh bị mắc thì hãy
tìm một người nào đó vui lòng nhận đỡ hộ anh thói tật ấy.
- Nhưng tôi tìm đâu ra một người như thế? Ai chịu nhận cái tật xấu ấy thay
tôi?
- Chịu chứ! Anh chẳng cần tìm đâu xa: người ấy đang ở trước mặt anh đấy.
Chính là ta chứ còn ai!
- Ông giễu tôi đấy hẳn?
Hắn ta đứng phắt dậy đáp:
- Không đâu. Ta nói nghiêm chỉnh. Nếu anh không tin thì hãy thử mà xem.
- Thử cách nào?
- Rất đơn giản: anh muốn biết tài của ta không? Ta có một cái tài kỳ lạ. Anh
thấy ta đang say chứ gì?
Tôi nhìn hắn. Mặt thằng cha tái nhợt, đờ đẫn, hai chân hắn chệnh choạng.
- Đúng. Ông đang rất say.
Hắn bèn đáp:
- Anh hãy đến trước bàn thờ và nhẩm một câu Kinh Đức thánh Cha.
Tôi làm theo lời hắn nói, mắt ngước nhìn tượng Thánh. Thằng cha con giời
kia bèn nói như ra lệnh:
- Quay mặt lại đây và thử nhìn xem ta có còn say nữa hay không?
Tôi quay mặt lại thì lạ chưa, thằng cha tươi tắn đang mỉm cười như hắn
chưa hề uống một hớp rượu nào.
- Bí quyết của ông thế nào đấy?
- Không phải bí quyết mà cái đó gọi bằng sự thôi miên.
- Tôi không hiểu cái từ ấy nghĩa là gì.
- Đó là sức mạnh ý chí chỉ một số người có, chống lại được tác động của
rượu cũng như của giấc ngủ. Đấy là một cái tài. Ta trỏ anh xem, để anh
thấy bất cứ lúc nào ta muốn bỏ rượu cũng được hết. Có điều ta không bỏ vì
sợ một kẻ nào khác sẽ tiếp nhận cái thói tật ấy ở ta. Còn ta thì nếu cai rượu,
ta sẽ không còn tin vào Chúa nữa. Thế nhưng đối với người khác thì ta sẵn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.