NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 93

Nikolai Leskov

Người hành hương mê đắm

Dịch giả: Vũ Đình Phòng

Chương 12

SAU khi bị tống cổ ra ngoài đường, việc đầu tiên của tôi là thò tay vào
trong lần áo sơ mi xem thử ví đựng tiền còn nguyên vẹn hay không.
Nguyên vẹn "bây giờ, - tôi nghĩ bụng. - Phải đem đầy đủ số tiền này về nhà
thôi". Đêm nay sao tối trời đến thế, tối đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Các ông biết không, vùng Cuốc-xcơ chúng tôi về mùa hè có những đêm rất
tối trời, nhưng ấm áp và dễ chịu: những vì sao nhấp nhánh trên trời như
những ngọn đèn, nhưng dưới đất thì tối đến đến nỗi luôn có cảm giác như
một kẻ nào đó đang lần tìm mình vậy... Chợ phiên lại là nơi không bao giờ
thiếu những kẻ lưu manh, chúng sẵn sàng trấn lột hoặc giết người cướp của.
Tôi tuy rất khoẻ, nhưng vì biết mình đang say rượu, tôi vẫn nhẩm tính, nếu
chúng kéo đến độ chục thằng thì tôi sẽ bị lột trần. Với lại mặc dù say, tôi
vẫn nhớ rằng trước mặt thằng cha kia tôi đã lôi cái ví ra hàng bao nhiêu lần
và đã để hắn thấy tôi mang theo nhiều tiền đến mức nào. Tôi chợt nghĩ, rất
có thể thằng cha đang tính kế đưa tôi vào tròng. Mà hiện giờ hắn đang ở
đâu nhỉ, thằng cha quý tộc rởm ấy? Lúc bị tống cổ ra khỏi quán, hai thằng
còn đi cùng với nhau, bây giờ hắn bỗng biến đâu mất tăm.
Tôi ngó kỹ xung quanh và vì không biết tên thằng cha tôi đành gọi tạm, rất
khẽ:
- Ông thôi miên đâu rồi?
Hắn đột nhiên hiện ra trước mặt tôi như một kẻ quỷ dữ.
- Ta đây.
Giọng hắn khác hẳn, và trong đêm tối hình như mặt mũi hắn cũng biến đổi.
- Lại đây, - tôi nói.
Khi hắn đến gần tôi giữ hai vai hắn rồi ngắm nghía hắn nhưng vẫn chưa
hoàn toàn yên tâm rằng đấy chính là hắn. Và mới đụng vào người tôi đã
cảm thấy như mình không còn nhớ được cái gì nữa. Tôi chỉ nghe thấy hắn
lắp bắp bằng tiếng Pháp: "đi ca-ti-li-ca-ti-pe" và tôi chẳng hiểu hắn định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.