NGƯỜI HÀNH HƯƠNG MÊ ĐẮM - Trang 94

bảo gì.
- Ông lắp bắp cái gì thế? - Tôi hỏi.
Nhưng hắn lặp lại vẫn bằng tiếng Pháp:
- Đi-ca-ti-li-ca-ti-pe.
- Thôi đi. - Tôi bảo hắn: - Đồ ngu! Hãy nói bằng tiếng Nga ông là ai, bởi vì
tôi quên mất ông là ai rồi.
Hắn đáp:
- Đi-ca-ti-li-ca-ti-pe: ta là nhà thôi miên.
- Ái chà! Ông đùa rỡn đấy hẳn? - Và trong phút chốc bỗng tôi cảm thấy
dường như nhận ra chính hắn nhưng tôi vẫn nhìn kỹ vào mặt hắn và tôi
thấy hẳn có hai cái mũi! . . . hai cái mũi, đúng như thế. Tôi mải suy nghĩ về
cái điều mới mẻ này và lại quên bẵng mất hắn là ai...
"Quân khốn kiếp. - Tôi nghĩ bụng. - Mày là con quỷ ở đâu đến ám ảnh ta
thế này? - Rồi tôi lại hỏi:
- Ông là ai?
Hắn lại đáp:
- Nhà thôi miên.
- Thôi đi, - tôi nói. - Hay ông là quỷ dữ?
- Cũng gần đúng, - hắn nói. - Cậu nói có phần đúng đấy.
Tôi đấm một quả vào giữa trán hắn. Hắn tức giận, bảo:
- Ta làm gì mà cậu đánh ta? Ta giúp đỡ cậu, ta chữa cho cậu khỏi bệnh
thèm rượu mà sao cậu lại đánh ta?
Nhưng khốn nỗi, không hiểu sao tôi vẫn chưa nhớ ra được hắn là ai?
- Nhưng ông là ai?
Thằng cha đáp:
- Bạn chung thuỷ của cậu.
- Thôi được! Nhưng nếu thế ông rất có thể làm hại tôi được chứ?
- Không, ta chỉ giới thiệu với cậu một trong những thứ "pơ-ti-com pơ"(1)
để cậu cảm thấy cậu thành một người khác.
- Tôi xin ông, - tôi nói. - Đừng khoác lác nữa.
- Ta nói thật đấy, một trong những thứ pơ-ti-com pơ...
- Thôi đi! Ông nói tiếng Pháp tôi chẳng hiểu gì hết. Pơ-ti-com pơ là cái gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.