NGƯỜI HOBBIT - Trang 291

CHƯƠNG 17:

Bão tố

Ngày hôm sau tiếng kèn hiệu vang lên rất sớm trong trại quân. Trong

thoáng chốc đã thấy bóng người đang vội vã chạy dọc theo lối mòn. Gã ta
đứng xa xa và gọi to, hỏi xem Thorin có muốn gặp một đoàn sứ giả khác hay
không, bởi đã có những tin tức mới và có nhiều chuyện đã thay đổi.

“Đó chính là Dáin!” Thorin nói khi lão nghe ra. “Chúng đã nghe được

tiếng gió của đoàn quân Dáin đang tiến bước. Ta nghĩ điều đó sẽ làm chúng
sáng mắt thêm đôi chút!” “Cứ cho mấy người không mang vũ khí tới đây, và
ta sẽ lắng nghe!” lão nói với gã truyền tin.

Vào khoảng giữa trưa, những cây cờ hiệu của Rừng và Hồ Lớn lại được

giương lên. Một nhóm khoảng hai mươi người đang tiến lại gần. Khi tới chỗ
đầu con đường hẹp, những người này bỏ gươm và giáo xuống, rồi đi thẳng
lại Cửa Trước. Tò mò, những người Dwarf nhìn thấy cả Bard và Nhà Vua
Elf cũng đi cùng trong toán, và phía trước họ là một lão già trùm kín trong
áo choàng và mũ trùm, người có đeo theo một hộp nhỏ bằng gỗ và thép.

“Chào Thorin!” Bard nói. “Ông đã nghĩ lại chưa?”

“Tâm trí của ta nào có dễ đổi thay chỉ sau vài lần mặt trời mọc lên rồi

hạ xuống.” Thorin đáp. “Các ngươi tới đây chỉ để hỏi chuyện cũ thôi sao?
Các đoàn quân Elf này vẫn chưa chịu rút lui như ta ra lệnh. Cho tới khi đó,
thật vô ích khi muốn thương thảo với ta!”

“Vậy chẳng có điều gì đáng để ông chịu chia sẻ vàng ư?”

“Không một thứ gì trong số những thứ ngươi và bạn ngươi có thể đưa

ra!”

“Thế còn viên Arkenstone của Thráin?” Bard nói, còn lão già kia mở

chiếc hộp bên hông và lôi ra viên báu ngọc. Ánh sáng soi rọi từ bàn tay lão,
trông lấp lánh và trắng xóa trong buổi sớm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.