NGƯỜI HOBBIT - Trang 293

Dẫu sao thì khi đó ông cũng đang thấy tôi được việc cho ông. Đồ chuột
cống, thế đấy! Đó là tất cả những gì ông và gia đình ông ‘sẵn lòng phục vụ’
tôi sao, Thorin? Cứ coi như đó là tất cả phần chia mà tôi mong muốn, và kết
thúc vụ này đi.”

“Ta đồng ý!” Thorin đáp cứng rắn. “Và ta sẽ cho mi đi khỏi – cầu cho

chúng ta đừng khi nào giáp mặt nhau nữa.” Rồi lão quay lại và nói vọng qua
bức tường. “Ta đã bị phản bội,” lão nói. “Các ngươi đã đoán trúng là ta
không thể không chuộc lại viên Arkenstone của tổ tiên, báu vật của ngôi nhà
ta. Ta sẽ chấp thuận giao cho các ngươi một phần mười bốn bạc và vàng,
không tính đến đá quý, để có nó; nhưng số vàng đó cũng sẽ được khấu trừ
vào phần chia của kẻ bội phản này, và hắn sẽ cuốn xéo cùng với phần
thưởng ấy. Hắn sẽ có chút đỉnh thôi, ta nghĩ là chẳng còn gì. Giữ lấy hắn,
nếu các ngươi còn muốn hắn sống sót; và hắn đi mà chẳng có lời cầu phước
nào của ta đâu.”

“Xuống chỗ bạn bè của mi đi,” lão nói với Bilbo. “Không ta sẽ quăng

mi xuống đó!”

“Thế còn vàng và bạc thì sao?” Bilbo hỏi.

“Chuyện đó sẽ thỏa thuận sau,” lão Dwarf nói. “Cút xuống!”

“Bọn tôi sẽ giữ viên đá cho tới khi đó!” Bard nói lớn.

“Anh cư xử không giống như một vị Vua oai phong của Xứ Sở Ngầm

Trong Núi,” Gandalf nói. “Nhưng mọi chuyện còn có thể đổi thay.”

“Đúng như vậy đấy,” Thorin nói. Và trong lòng lão, sự mê hoặc của

kho báu đã đè nặng lên đến mức, lão đang cân nhắc xem với sự trợ giúp của
Dáin, liệu lão có thể cướp đoạt lại viên Arkenstone mà khỏi trả một đồng
tiền thưởng.

Phần Bilbo đu đưa leo theo sợi dây từ trên tường xuống và ra đi mà

chẳng có một chút gì đền đáp cho tất cả những khó nhọc của mình, ngoại trừ
bộ giáp mà Thorin đã trao cho gã. Không chỉ một lão Dwarf, trong đáy lòng
mình, thấy thật xấu hổ và tiếc thương cho cuộc chia tay này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.