NGƯỜI HOBBIT - Trang 109

Gã không biết rằng ngay cả những gã Gobblin to lớn nhất, bọn khai

quặng, cũng có thể đi rất nhanh trong đường hầm này bằng cách cúi khom
người, tay gần chạm đất. Sau một quãng đi xuống, đường hầm lại bắt đầu
hướng lên, rồi lại đến một quãng dốc đứng. Bilbo phải đi chậm lại. Quãng
đường dốc rồi cũng kết thúc; sau một góc ngoặt, đường đi lại thoải xuống,
và nơi đó, phía cuối chỗ thoải, gã thấy ánh sáng chập chờn lọt qua. Không
phải ánh lửa đỏ của đuốc hay đèn lồng, mà đó là một tia ánh sáng mặt trời.
Bilbo bắt đầu chạy.

Hấp tấp guồng chân nhanh hết mức, Bilbo lao qua chỗ ngoặt và thấy

trước mặt là một khoảng không. Sau suốt ngần ấy thời gian trong bóng tối,
ánh sáng giờ đây trông thật nhức mắt. Thực ra đó chỉ là một bóng nắng lọt
qua khuôn cửa, cánh cửa lớn bằng đá nơi đó đang để mở toang.

Bilbo hấp háy mắt, và gã chợt nhìn thấy bọn Goblin: những gã quỷ vũ

trang đến tận răng đang ngồi đó với những thanh kiếm tuốt trần. Chúng đang
nhìn qua cửa, chăm chú theo dõi đường hầm; chúng đã bị đánh động, sẵn
sàng cho mọi biến cố.

Chúng thấy Bilbo trước khi gã nhận ra bọn quỷ. Phải chúng đã thấy gã.

Đó là một sự cố, mà cũng có khi là trò quỷ thuật của chiếc nhẫn đổi chủ, nó
đã biến mất khỏi ngón tay Bilbo. Với tiếng thét đắc thắng, bọn quỷ núi nhào
vào gã.

Một nỗi đau mất mát và sợ hãi, như thể tiếng vọng của nỗi cùng quẫn

của Gollum, bỗng tràn ngập tâm hồn Bilbo. Không buồn gương kiếm, gã
thọc tay vào túi áo. Chiếc nhẫn vẫn ở đó, trong túi trái và nó trượt ngay vào
ngón tay gã. Bọn Goblin đứng sựng lại. Chúng không còn thấy một dấu vết
nào của Bilbo. Gã đã biến mất. Bọn quỷ núi rú lên còn lớn tiếng hơn khi
nãy, nhưng đã không còn vẻ đắc thắng nữa.

“Nó đâu rồi?” chúng hét vang.

“Xuống đường hầm mau!” một vài gã nói.

“Đường này,” một số gào.

“Đường kia kìa,” số khác đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.