NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 15

Minh ngạc nhiên:
- Nhà của bác ở đây hở bác? Vậy mà cháu không biết.
Bác Liêu quay sang nói với Đỗ:
- Cháu của ông Phương đó con. Hắn mới dọn đến ở trọ nhà cậu mợ
hắn.
Và bác nói luôn với Minh:
- Răng mà bữa tê con đưa cho bác mấy viên thuốc uống cho hết nhức
mỏi thiệt hay ghê đi. Chừ thấy đỡ thiệt nhiều.
- Dạ, hôm nào bác sang bên cậu cháu, cháu sẽ đưa thêm thuốc cho
bác.
Minh đã có vẻ bạo dạn hơn, khi thấy có bác Liêu. Bác Liêu như quên mất
rằng nãy giờ Minh đã nói chuyện với Đỗ, nên lại giới thiệu:
- Đây là Đỗ, con của bác, con chưa biết hắn phải không? Hắn mới đi
hành quân, bị thương đó con. Cực khổ biết bao nhiêu! Khi tê hắn cũng có
mở lớp, làm “giáo sư”nữa đó.
Bác Liêu nói một hơi làm cho Minh chỉ biết “dạ” nhịp. Đỗ đứng yên, mỉm
cười một mình. Trong lòng anh bỗng thoáng nghe một chút thú vị. Cô bé
này, đối với Đỗ còn rất lạ, nhưng đối với cha anh, hẳn cô đã được xem như
một người hàng xóm khá quen. Chỉ có điều là cô bé không biết bác Liêu ở
nhà này. Dù sao cũng phải cám ơn Minh. Sự hiện diện của Minh khiến Đỗ
cảm thấy mình trẻ lại mấy tuổi. Đỗ tưởng như mình còn là anh sinh viên
ngày nào. Kỷ niệm đôi khi cũng cần gợi lại. Mà được gợi lại bởi một người
xa lạ mới thật là thú vị hơn nữa. Đỗ miên man suy nghĩ, mãi đến lúc cô bé
lên tiếng nói với anh:
- Thưa “thầy” Minh về.
…thì Đỗ mới giật mình. Và Đỗ gật đầu như cái máy:
- À…cô Minh về nhé. Cũng sắp khuya rồi đó.
Minh chào bác Liêu rồi đi nhanh. Đỗ ngơ ngẩn nhìn theo. Những bước
chân của cô bé êm quá. Đỗ nghe trong lòng anh một nỗi gì rất nhẹ nhàng
lướt qua.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.