NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 58

Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh

Người khắc bia mộ

Chương 4

“Khe Sanh, ngày…
Thúy Minh dấu ái,
Kể cũng đã hơn một tháng kể từ ngày anh rời xóm nhỏ. Nhưng anh không
không còn nhớ rõ hôm nay là ngày mấy. Ở đây không có lịch, và những
công việc cũng làm bọn anh bận rộn và hao mòn dần trí nhớ. Anh cũng
mong rằng Minh không nỡ trách anh vì sao không viết thư ngay. Chắc
Minh mong lắm? Hôm nay vừa mới cho đào xong hố cá nhân, anh viết vội
thư về cho ba anh và cho Minh. Thư chắc sẽ không có lớp lang và chữ viết
chắc không được đẹp. Anh đang kê giấy lên ba lô để viết đây.

Ở Sài Gòn chắc Minh và gia đình cậu Phương vẫn thường? Anh cầu mong
như vậy. Riêng anh, ở đây, trong một thung lũng đêm lạnh cắt da, ngày
nóng cháy cỏ. Chỉ có thế, không có gì đẹp để ca ngợi. Chưa có lệnh đi Hạ
Lào. Bọn anh còn dừng ở đây để chờ tiếp tế. Có thể còn lâu nữa mới đi, mà
cũng có thể tối nay anh sẽ lên đường.

Hôm ở nhà, mồng năm Tết, anh về hậu cứ nhưng chưa đi ngay. Nhớ Minh
và nhớ nhà ghê gớm nhưng anh không về được. Nghỉ vài ngày rồi anh mới
lên đường. Ngày đi, anh thấy ai cũng có vẻ buồn, vì lần này đi hơi xa xứ,
Minh nhỉ! Hạ Lào, tên một vùng đất đầy núi non. Nó sẽ không có nhiều
đồng lúa như ở miền nam mình hay là ở Căm-Bốt. Nhưng dù nơi đó có
hiểm trở đến đâu, trong anh vẫn luôn luôn có một cái tên cao quý và dịu
hiền, sẽ giúp anh có nhiều niềm tin tưởng và hy vọng.

Ở Huế, ra Quảng Trị, Đông Hà, đoàn quân anh ra Cùa, rồi mới đến Khe
Sanh. Những ngày tiến quân đầy gian khổ. Nhưng anh biết khi vượt qua
biên giới còn gian khổ hơn. Ở đây, những đêm khuya nằm nghe tiếng đại
bác vang vọng đầy thung lũng, thấy nhớ thật nhớ những ngày vui ở Sài
Gòn. Anh không được ăn Tết trọn vẹn hết tháng giêng như anh đã mong.
Dù sao, anh vẫn cảm thấy mình đang có một niềm hạnh phúc. Nhờ Minh,
Minh đã đến, tạo cho anh một niềm vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.