NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 59

Thư anh viết chưa hết ý. Anh còn muốn viết thật nhiều. Nhưng đã có lệnh
vang trong máy. Anh phải ra sắp xếp cho các tiểu đội đi gác. Anh dừng vậy.
Ngày mai hay mốt sẽ có chuyến tiếp tế. Hy vọng thư của anh được đến tay
Minh sớm. Chúc Minh ngoan và vui nhiều, học giỏi.

Anh,
Đỗ”

**

“Khe Sanh, ngày …
Thúy Minh dấu ái,
Anh lại viết thư cho Minh đây. Hôm nay trung đội anh được rảnh rang một
chút, vì chỉ còn ngồi chờ lệnh sang Hạ Lào. Đêm đang xuống lạnh cắt da.
Chữ viết của anh chắc cũng run rẩy, khó đọc lắm hỉ? Ở Sài Gòn nớ Minh
đang làm gì? Giờ này có còn thức chong đèn học bài? Minh đã sửa soạn
thi đệ nhị lục cá nguyệt chưa? Không biết anh có kịp về để ăn khao mừng
cô Tú kép?

Ngày hôm nay có một chuyện thật buồn cười, để anh kể Minh nghe. Sáng
sớm tiểu đội của Lâm đi gác về, cho anh hay rằng có một thứ cây gì thoảng
mùi rất thơm. Lâm thì cứ cho đó là cây trầm. Anh, từ thuở bé, có biết cây
trầm ra sao, nói với Lâm: ”Nếu là trầm, cho phép em cứ chặt bỏ vào ba lô,
mai mốt về bán có lời lắm”. Hắn làm thật, đẽo khúc ra cất vào bao kỹ
càng. Hắn đinh ninh về nhà chuyến này sẽ kiếm được tiền đi học. Buổi
trưa, Lâm đem mấy khúc cây ra hít mãi. Mà thật, loại cây gì lạ ghê, thơm y
hệt mùi gỗ trầm. Anh cũng tin thật.

Đến chiều, Lâm nấu cơm. Khổ nỗi, trời mới mưa xong làm cây cối ướt hết,
nhen lửa hoài không đỏ. Lâm đành bấm bụng lấy vài khúc “trầm” ra đốt.
Minh biết chuyện gì xảy ra không? Mấy khúc cây cháy rừng rực, khói bốc
lên ùn ùn đen ngòm. Mặt mũi anh và Lâm thành người da đen hết. Gỗ trầm
cháy âm ỉ, khói trắng và mùi thơm chứ đâu có như vậy. Hai anh em nhìn
nhau, vừa cười vừa khóc vì khói vào làm cay mắt quá. Bao gỗ trầm sau đó
được Lâm trút ra hết để… nấu cơm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.