NGƯỜI KHỞI NGHĨA - Trang 101

- Tới nhà thằng Bô-na-pac-tơ! Tới Ô-tơ-ri, tới Pat-xy, tôi cũng chưa

biết nữa… nghĩa là… chỗ cậu No-a đã tới sáng hôm nay… Ha-bơ-nếch,
cho bọn mình một trăm phơ-răng.

Chẳng phải chỉ cần có tiền, phải có vũ khí nữa! Hom-be và Ma-rô-tô

cùng kêu lên.

Ha-bơ-nếch, thư ký tòa soạn, chưa được yên tâm lắm.
- Đây! Năm mươi phơ-răng. Gọi xe ngựa, phóng đến đó… chứ vũ khí

để làm gì? Một nạn nhân là đủ lắm rồi. Các anh có thể nhão hết, làm hỏng
tình thế… Hãy cứ để tội giết người trên tay kẻ sát nhân!

- Thế có để cho nó cả người bị giết không?

- Những ai đi Ô-tơi, ra xe!
Chúng tôi đâm giàu: năm mươi viên đạn bằng bạc, mười viên đạn chì.
Chiếc xe ngựa chạy cọc cà cọc cạch. Chiều xuống; trời mát trên bờ

sông.

- Các ông bảo tôi dừng ở đâu nhỉ? Bác đánh xe hỏi, bác không còn

nhớ nữa và đưa con mắt lo lắng sục sạo cảnh buồn tẻ của con đường.

Chúng tôi đưa ra một địa chỉ đại khái, chỉ một cái đích tầm phơ.
- Tới địa phương, chúng tôi sẽ bảo.

Chúng tôi đã tới.
Chẳng có vết tích gì của tấn bi kịch! Chúng tôi tới gần mấy người qua

đường thưa thớt, từng người một. Họ không biết chuyện gì cả.

- Nhà của ông hoàng Pi-e ở đâu?…

- Ở đây!… Không!… Xa nữa!…
Nhưng kia một ngọn đèn đỏ: một Sở cảnh sát.
Chẳng oong-đơ gì nữa, ta đến ngay đó.

- Thưa ông, chúng tôi là biên tập viên của báo Mac-xây-e. Chúng tôi

nghe nói ông Vic-tơ No-a…

- Bị thương… Thưa ông, đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.