NGƯỜI KHỞI NGHĨA - Trang 153

Những người tin tưởng nghĩ thế, nhưng những kẻ tinh quái thì tự nhủ

rằng một khi người ta đã đặt chân lên bàn đạp địa vị rồi, thì người ta không
dễ bị hất bằng quả đấm của những cuộc nổi loạn, cũng như bằng phát súng
của những cuộc khôi phục.

- Nhưng, con tiều ơi! Lão Pica kêu lên với đám đồng sự, cứ giao việc

cho họ để đi cho người ta treo cổ ở chỗ khác, hoặc để họ tự chui đầu vào
tròng! Một khi cổ đã mắc, họ sẽ không còn ấn cái sọ các anh, của chính các
anh, vào họng máy chém nữa…chẳng hại gì! Họ sẽ yêu cầu các anh giữ họ
lại sau cơn bão tố, và chính thức hóa cái chức vụ không chính thức của họ!
Sự đời bao giờ cũng thế thôi.

Có điều là cái triết lý đó không ăn nhập với bọn cầm quyền, chúng

không muốn có vẻ phải nhượng bộ đám dân đen, và chúng ưng đóng vai
Juypite nổ sấm sét, ném ra những lời dọa nạt, làm cho những làn sóng đang
nổi lên phải dẹp xuống mà rút lui.

Mỗi buổi tối, những làn sóng ấy đã nổi lên tàn nhẫn. Một đống sĩ quan

ngoại ô chúng tôi, vận đồng phục đại trào, đã kéo lên chất vấn xem có phải
người ta bất chấp nhân dân không?

Fery và Gămbetta đã tới. Thế là ti ta ti toe nhân danh tổ quốc… nhiệm

vụ… Gămbetta đã mắng và quở trách chúng tôi.

Nhưng bọn tôi đập lại lạnh lùng và xẵng.
Lơfrăngxe đã tấn công, nhiều bạn khác nữa cũng thế: người ta xé

toang cái văn bằng khoa trương của chúng.

Chúng không biết trả lời ra sao… chúng đe dọa.

- Tôi sẽ hạ lệnh bắt các anh, Fery nói với tôi.
- Ông có giỏi!
Chúng không dám, và thế là chúng rút lui thảm hại. Gămbetta lén

chuồn mất, sau một hồi múa mép cuối cùng.

Fery làm vẻ cứng, ở lại. Người ta vây quanh hắn, người ta dồn hắn…

Ai biết được buổi tối sẽ kết thúc ra sao, và liệu hắn sẽ còn ngủ trong giường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.