NGƯỜI KHỞI NGHĨA - Trang 85

Một người ăn vận kiểu thầu khoán sụ tiền, với một sợi dây vàng to

tướng, một chiếc quần xám cũn cỡn trên đôi giầy cộp, đã gõ cửa buồng tôi,
tự giới thiệu như một người đồng hương và yêu cầu tôi nghe chuyện hắn
một lúc.

- Nếu ông muốn, thì với những mối quan hệ của ông, với tài năng của

ông……

- Tac-đi, Tac-đi!
Tac-đi là một anh bạn học cũ, nghèo, rất nghèo, còn nghèo hơn tôi

nữa, mà tôi đã trả cho tiền buồng trọ ở bên cạnh buồng tôi, và anh kiếm
phần ăn của anh vào cà-mèn chung bằng việc chép lại bản thảo cho tôi.

Tôi gọi anh đến cứu tôi. Áo sơ-mi trần, anh nhảy vào buồng tôi.

- Kìa! Cậu nhìn, nhìn rõ cái tên kia! Hắn tới để mua chuộc mình… và,

thằng khốn nạn, hắn ngỡ tôi có thể nghe hắn được!

- Không! không! Thưa ông, tên kia lầm bầm, mặt tái nhợt như kẻ chết

rồi, và lảo đảo ra cầu thang.

- Xéo nhanh! Không tao giết chết!

- Không! Không! Thưa ông! Hắn vừa nhắc lại, vừa chạy xuống cầu

thang.

Nhưng sao mà chúng lại dám thế được! Ai sai hắn đến?
Xem nào! Chính ủy ban của tôi đã chi phí – nhưng với sự giúp đỡ của

một người, họ bảo họ cống hiến vì lợi ích chung bằng cách trả tiền áp-phích
và tiền báo!

Phải tìm gặp người đó, hỏi cho ra!
Tôi đã báo tin cho các đồng chí biết. Họ cứ dềnh dàng…
- Anh ở bên trên cái chuyện đó, cuối cùng họ vừa nói vừa nhún vai.

Tôi cố nài.
- Thì, anh hãy để cho chúng tôi yên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.