NGƯỜI LẠ TRONG GƯƠNG - Trang 26

mải hôn hít sờ mó nhau. Họ sẽ ngưỡng mộ hay sẽ la ó xua đuổi anh? Sao
lúc này mẹ lại không bên anh, hoặc ngồi lẫn vào họ nhỉ? Nhạc ngừng lại.
Anh hiểu, thời khắc của anh bắt đầu.
“Chào các quý ông quý bà, thật hạnh phúc khi được là các vị. Nhưng tôi chỉ
là Toby, Toby Temple. Tôi cam đoan rằng quý ông quý bà đều biết tên của
mình”.
Chả ai cười, hoặc nói gì.
“Có ai nghe tin gì về ông trùm mới của Chicago không? Một kẻ quái dị
đấy. Từ khi ông ta lên ngôi, danh sách nụ hôn tử thần có thêm cả bữa tối và
vũ hội”.
Đám khán giả lặng lẽ nhìn anh, dửng dưng và xa lánh. Mồ hôi bỗng vã
khắp người, trong khi nỗi hoảng sợ chẹn ngang họng Toby. Anh gặp phải
đám khán giả không biết cười, thậm chí không biết nghe rồi. Nhưng anh
không thể ngưng lại được.
“Tôi mới diễn tại một nhà hát nằm sâu mãi trong rừng ở Maine, và chủ rạp
là một con gấu”.
Chẳng có gì thay đổi. Anh là kẻ thù của đám đông này ư?
“Chẳng ai báo trước cho tôi đây là hội thảo của những người câm điếc. Tôi
bỗng thấy đau xót khi không được cùng mắc căn bệnh với quý ông quý bà.
Bởi thế tôi sẽ chỉ nói được bằng tay, và chắc chắn chúng ta đã ôm nhau
rồi”.
Họ bèn la hét ầm lên. Lão chủ tiệm cuống quýt ra hiệu cho ban nhạc chơi to
hết cỡ, cốt sao át được tiếng Toby. Anh đứng đó, ngây ngô, nụ cười vẫn nở
toác trong khi nước mắt giàn giụa.
Hết cả rồi ư?
Czinski chợt tỉnh giấc, không biết vì sao. Mãi rồi bà mới nghe tiếng
Josephine đang khóc. Vội vã đến bên cũi nằm của con gái, bà thấy nó đang
giẫy giụa, mặt tím ngắt vì ngạt thở. Bà gọi cho bác sĩ Wilson và được lệnh
mang Josephine tới bệnh viện ngay. Nó được tiêm thuốc an thần vào mạch
và lại ngủ ngon lập tức. Bác sĩ Wilson khám cho Josephine rất kỹ , song
không tìm ra được dấu hiệu bệnh tật gì. Ông không yên tâm được. Mãi mãi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.