NGƯỜI LẠ TRONG GƯƠNG - Trang 267

Nàng ước mình chẻ được đầu để lấy nó ra.
Jill rời khỏi ghế, tay vẫn ôm đầu lết vào giường, co quắp đổ mình xuống.
Và luồng khí lạnh lại xuất hiện, lại quấn chặt lấy nàng, lại sục sạo khắp nơi
kín chỗ hở trên mình nàng. Rồi nàng nghe tiếng anh gọi. Vâng, em đến với
anh đây. Nàng nghe thấy mình đáp. Rồi nàng đi lên boong.
Đã quá nửa đêm, boong tàu vắng ngắt. Đầu Jill mỗi lúc một đau thêm
nhưng ai đó đang bảo rằng chỉ chút nữa thôi nàng sẽ không còn đau đớn gì
nữa, rằng mọi việc rồi sẽ trở nên tốt đẹp.
Xuống đây em hãy xuống đây với anh. Nàng nghe giọng ấy nói vậy.
Nhìn xuống mặt biển, nàng thấy nhấp nhô trong sóng nước là gương mặt
Toby với nụ cười và ánh mắt đều đang hướng về nàng, vẫy gọi.
Toby, em không thể làm khác. Nàng nói không thành tiếng. Em chỉ có thể
làm như vậy. Anh đã hiểu, đúng không anh
Nàng thấy cái đầu gật gật, không hiểu để trả lời câu nàng hỏi hay vẫn là
mời nàng xuống với anh. Cái đầu bồng bềnh lướt theo con tàu. Gió thổi
mạnh, ràn rạt. Cái đầu như biết nàng lạnh. Nước ấm lắm, em yêu. Xuống
đây với anh. Chúng mình sẽ bên nhau, mãi mãi… mãi mãi…
Jill cúi mình xuống như muốn để anh nghe rõ hơn những gì nàng sắp nói
với anh, rằng nàng vẫn muốn ở trên này dù nơi đây chẳng còn gì dành cho
nàng, chẳng còn ai chờ đợi nàng...
Làn khí lạnh ào đến quấn lấy Jill, ve vuốt nàng rồi nhấc đôi chân nàng rời
khỏi mặt boong và nàng thấy mình bỗng chới với quay lộn trước khi được
đôi cánh tay lạnh lẽo và mềm nhũn của ai đó đón lấy.
Em của anh đây rồi, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, em nhé.
Nàng thấy mình nép vào anh.
Con tàu Bretagne vẫn lướt đi giữa sóng nước, giữa màn đêm mượt êm như
lụa, và giữa muốn ngàn ánh sao nhấp nháy.

Hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.