NGƯỜI LẠ TRONG GƯƠNG - Trang 60

“Anh coi đó là đang làm việc ư?”
“Còn gì nữa. Có lúc nào được ngồi không đâu. Sáng nào tôi cũng rời khỏi
nhà đúng giờ và chiều nào cũng về nhà vừa vặn giờ cơm tối”.
Hai tay ấy không rời mắt khỏi Toby và nói với nhau về anh cứ như anh
không hề đứng ngay trước họ.
“Hình như không biết đến cả cách đứng”.
“Còn vung tay lại giống hệt bổ củi. Hay là viết mẹ nó về bổ củi cho dễ”.
“Điệu bộ xem ra gượng gạo lắm”.
“Thì bài vở lôm côm vậy còn làm gì hơn được”.
Mỗi lúc Toby thêm bực bội. Hai cái thằng cha vơ chú váo này là bố anh,
mẹ anh ư mà dám mắng nhiếc anh vậy. Anh bỏ diễn, giận run lên. “Mẹ kiếp
cái đồ con hoang các anh. Về mà chửi con cái mình ấy. Tôi thì kiếu”. Anh
quay về phía cửa.
Rainger ngạc nhiên. “Có chuyện gì vậy?”
“Vậy theo anh thì có chuyện gì nào. Các anh là cái đếch gì mà mắng chửi
tôi..” Toby uất ức tuyệt vọng đến phát khóc được.
Hai tay ấy ngơ ngác nhìn nhau. Rainger nói “Chắc mình đã đả thương tình
cảm của cậu ta”.
“Lạy Chúa, đâu dữ đến vậy”.
Toby cố không nổi nóng. “Hai anh không ưa tôi cũng không sao nhưng
đừng...”
“Chúng tôi yêu quý anh”. Rainger ngắt lời, kêu to.
“Anh thật đáng yêu, theo chúng tôi nghĩ”. O’Hanlon hoà theo.
Toby ngơ ngác nhìn hết người nọ sang người kia. “Tôi tin các anh. Nhưng
đó là cách các anh thể hiện sự yêu quý của mình ư? Tôi thực không hiểu”.
“Bình tĩnh nào,” Rainger nói. “Anh biết mình có chuyện gì không? Luôn
luôn cảm thấy bấtan. Anh phải học hỏi nhiều, tất nhiên thôi, bởi nếu đã là
Bob Hope (danh hài vĩ đại của nước Mỹ, mới mất năm 2003) thì anh đã
khỏi cần đến chỗ này”.
O’Hanlon chen vào, mặt lạnh tanh. “Và còn lý do nữa để Bob Hope không
đến đêy là vì ông ta hiện đang ở Carmel”.
“Đang chơi golf” Rainger phụ hoạ. “Anh biết chơi golf chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.