NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 107

là những miếng chanh nhỏ, một mẩu dưa chuột héo, một phần tư củ hành tây
bốc mùi nồng nặc khắp bếp khi mở cửa tủ lạnh. Một miếng pho mát chỉ còn
phần vỏ. Trong đám hộp, Myriam thấy vài hạt đậu nhỏ đã móp méo và
không còn xanh tươi roi rói nữa. Ba cục bột nhào. Một thìa cháo. Một lát thịt
gà tây chẳng bõ dính răng nhưng Louise vẫn cất rất cẩn thận.

Đối với Paul và Myriam, đây là một chủ đề đùa cợt. Cái chứng ngông

cuồng này của Louise, chứng sợ hãi của chị khi phải vứt bỏ thức ăn bắt đầu
khiến họ buồn cười. Chị vú em ra sức nạo vét các hộp đồ ăn, bắt bọn trẻ con
liếm sạch các hũ sữa chua. Hai ông bà chủ nhà thấy chuyện đó thật nực cười
và đáng thương. Paul trêu chọc Myriam khi nửa đêm cô còn đi vứt những túi
rác đựng thức ăn thừa hoặc một thứ đồ chơi nào đó của Mila mà họ không
đủ dũng khí sửa lại. “Em sợ bị Louise mắng, thừa nhận đi!” và anh vừa đi
theo cô vào hầm cầu thang vừa cười.

Họ vui thích khi thấy Louise tập trung nghiên cứu đám tờ rơi mà các

cửa hàng trong khu phố bỏ vào thùng thư, thứ mà hai vợ chồng có thói quen
máy móc là vứt đi. Chị vú em thu thập phiếu giảm giá và tự hào trưng ra cho
Myriam xem, còn cô thì xấu hổ khi thấy chuyện đó thật ngốc nghếch.
Myriam còn lấy Louise ra làm gương cho chồng con mình. “Bác Louise nói
đúng. Lãng phí là rất xấu. Có những đứa trẻ còn chẳng có gì để ăn.”

Nhưng được vài tháng, thói tật kỳ quặc đó trở thành chủ đề gây căng

thẳng. Myriam chê trách những ám ảnh đó của Louise. Cô than vãn về tính
cứng nhắc và chứng cuồng ám của chị. “Suy cho cùng thì cứ để mặc chị ấy
lục thùng rác, em chẳng nợ gì chị ấy hết,” cô khẳng định với Paul, anh cũng
tin chắc là phải giải phóng mình khỏi quyền lực của Louise. Myriam tỏ ra
kiên quyết. Cô cấm Louise cho hai đứa trẻ ăn những thứ đồ quá hạn. “Đúng
thế, dù chỉ quá hạn một ngày. Quyết định vậy đi, chuyện này không có gì để
bàn cãi nữa.”

Một buổi tối, khi Louise vừa hồi phục sau trận ốm, Myriam đi làm về

muộn. Căn hộ chìm trong bóng tối và Louise chờ đằng sau cánh cửa, chị đã
mặc sẵn áo choàng và cầm túi. Chị vội vàng chào cô rồi lao vào thang máy.
Myriam đã quá mệt mỏi nên chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ ngợi hay xúc
động về chuyện đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.