NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ - Trang 18

những móng tay còn lại một lớp sơn màu hồng, rất kín đáo. Lần đầu tiên và
bất chấp giá cả, chị đến hiệu làm đầu để nhuộm tóc. Chị cuộn mái tóc lại
thành một búi gọn gàng sau gáy. Chị trang điểm và lớp phấn mắt màu xanh
khiến chị già đi, trong khi chị vốn có vóc người mảnh dẻ, nhỏ bé đến nỗi từ
xa người ta sẽ tưởng chị chưa đến hai mươi tuổi. Tuy nhiên số tuổi của chị
đã hơn cả gấp đôi con số đó rồi.

Chị đi lòng vòng trong căn hộ, chưa bao giờ chị thấy nó nhỏ bé và chật

chội đến thế. Chị ngồi xuống rồi lại đứng dậy gần như ngay lập tức. Lẽ ra
chị có thể bật ti vi. Uống một cốc trà. Đọc tờ báo dành cho phụ nữ cũ rích để
gần giường. Nhưng chị sợ thư giãn, sợ để thời gian trôi đi, sợ mình sẽ đầu
hàng cơn đờ đẫn. Việc dậy sớm khiến chị yếu ớt, dễ tổn thương. Chỉ cần một
điều vô cùng nhỏ nhặt cũng sẽ khiến chị chợp mắt một phút, ngủ thiếp đi và
rồi đến muộn. Chị phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, phải tập trung toàn bộ sự
chú ý của mình vào ngày làm việc đầu tiên này.

Chị không thể chờ đợi ở nhà. Chưa đến 6 giờ, chị còn rất nhiều thời

gian, nhưng chị vẫn rảo bước về phía trạm tàu tốc hành. Chị mất hơn mười
lăm phút để đến ga Saint-Maur-des-Fossés. Trên tàu, chị ngồi đối diện với
một ông già người Trung Quốc đang ngủ, người co quắp, trán áp vào cửa
kính. Chị chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt ông mệt mỏi. Đến mỗi trạm dừng,
chị lại lưỡng lự không biết có nên đánh thức ông hay không. Chị sợ ông lạc,
sợ ông đi quá xa, sợ rằng khi mở mắt, ông sẽ chỉ còn một mình ở bến cuối,
và lại phải đi ngược lại. Nhưng chị không nói gì. Không nói gì với mọi
người là cách hành xử hợp lý hơn cả. Có một lần, một cô gái trẻ, tóc nâu, rất
xinh đẹp, suýt thì đã tát chị. Cô ta hét lên: “Này chị kia, sao cứ nhìn tôi thế?
Hả? Làm sao phải nhìn?”

Đến Auber, Louise nhảy xuống sân ga. Đã bắt đầu đông người, một

phụ nữ xô vào chị trong lúc chị leo cầu thang lên ke đón tàu điện ngầm. Mùi
bánh sừng bò và sô cô la cháy kinh khủng xộc vào họng chị. Chị bắt tàu điện
ngầm số 7 ở đoạn Nhà hát nhạc kịch và trèo lên mặt đất ở ga Poissonnière.

Louise đến sớm gần một tiếng đồng hồ và chị ngồi vào một bàn ở hàng

hiên quán Paradis, một quán cà phê không chút duyên dáng, từ đó chị có thể
quan sát cửa ra vào tòa nhà. Chị nghịch chiếc thìa. Chị thèm muốn ngắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.