NGƯỜI LÍNH ĐƠN ĐỘC - Trang 105

- Họ quý anh lắm đấy.
Buổi trưa đoàn người bắt đầu vô rừng già. Trời tối đột ngột, một thứ

bóng tối khác hẳn với bóng râm. Không khí trở nên ẩm ướt, một mùi hăng
hắc bốc lên từ dưới lớp lá khô lâu đời. Những tán lá trên cao càng lúc càng
dầy đặc, không biết dày bao nhiêu nhưng rõ ràng nó khiến cho người ta có
cái cảm giác bị nuốt chửng, bị giam giữ, bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài.
Chống giữ cái mái vòm khổng lồ ấy là những thân cây cổ thụ hai vòng tay
ôm, vươn thẳng tắp lên cao.

Vì rừng âm u nên không có một loài cây con, loài cỏ dại nào có thể mọc

được bên dưới. Chỉ có lá khô và lá khô, nơi đó thỉnh thoảng lại vang lên
tiếng sột soạt của loài bò sát.

Chiếc xà gạt trong tay những người nài vung lên sàn sạt nhưng dây leo

vẫn chằng chịt, trùng trùng điệp điệp như những tấm lưới.

Buổi trưa mọi người ăn cơm trên lưng voi. Trần Dũng ngủ một giấc chập

chờn theo nhịp voi đi, tới khi tỉnh dậy hắn coi đồng hồ mới biết là đã xế
chiều. Ánh sáng vẫn không có gì đổi khác. Trần Dũng lật bản đồ ra dùng la
bàn chấm tọa độ, bảo lão khỉ đột:

- Chúng ta sắp đến khu vực nguy hiểm rồi đấy.
Rồi quay sang những người nài, hắn bảo:
- Chuẩn bị vũ khí sẵn sàng trước khi chúng ta qua biên giới.
Lão khỉ đột nói:
- Phải dừng lại ăn cơm chiều chứ?
- Không nên. Chúng ta ăn trên lưng voi được rồi.
Nói xong Trần Dũng ra hiệu cho người nài lách voi vượt lên trước để dẫn

đường vì sang biên giới là nhiệm vụ của hắn. Đây là khu vực rất nguy
hiểm, hắn có trách nhiệm về sinh mạng và tài sản của nhiều người.

Đoàn người đi được chừng nửa tiếng đồng hồ nữa thì trời đã xế chiều.

Trần Dũng ra lệnh cho voi băng theo một lối mòn nhỏ, đi chừng mười lăm
phút nữa thì đến một cái chòi dựng đơn sơ giữa hai thân cây. Hắn huýt sáo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.