Thục cũng ngước nhìn. Hiện tượng ấy rất lạ. Trên lối mòn nơi hai người
đang đi thì đầy hoàng hôn và đêm tối đang mon men tới, nhưng nhà cửa
trên những ngọn đồi bao quanh thì sáng rực ánh nắng mới mẻ vàng tươi
như đang giữa sớm mai.
Thục nhìn ngắm quang cảnh ấy, say mê như đứa trẻ con.
Vẩn Thạch hỏi:
- Em có lạnh không?
- Có. Nhưng em thích. Chúng ta lên đồi Cù đi.
Ở đó vẫn còn nắng nhưng gió từ hồ Xuân Hương thổi lên lạnh buốt. Vẩn
Thạch cởi chiếc áo măng tô khoác lên vai Thục. Hắn nói:
- Leo dốc một lát sẽ thấy ấm.
Họ lên tới lưng chừng đồi. Chung quanh vắng im, không một bóng
người. Một con cào cào nhỏ bay đậu trên tóc Thục làm nàng giật mình. Vẩn
Thạch nói:
- Để anh bắt cho.
Hắn tóm lấy con vật bé nhỏ xanh như lá cây và đưa cho Thục, nàng nói:
- Ngồi xuống đây nghỉ một lát.
Hắn đỡ Thục ngồi xuống, nàng thả con cào cào ra, nó nhảy mấy cái rồi
bay lách tách lên cao. Hai người đều ngước nhìn và nhận ra những đám
sương nhỏ vướng trên ngọn cây bồng bềnh.
Thục ngã người vào lòng hắn. Hắn cúi xuống ôm đầu cô gái vào ngực
mình.
Thục trườn người lên tìm khuôn mặt người đàn ông. Cái hôn nhanh như
một ánh chớp. Sự cám dỗ kéo nàng đến bằng cánh tay của con quỷ, chính
điều đó làm nàng sợ nên vùng dậy bỏ chạy.
Nhưng Vẩn Thạch không đuổi theo. Hắn nằm dài trên cỏ nhìn ngắm
sương mù. Cho đến lúc hắn thấy một trái thông khô ném lên ngực mình thì
hắn vùng dậy, tóm được cổ chân cô gái. Thục ngã nhào xuống bên cạnh.
Người đàn ông đè lên người cô. Hai người hôn nhau say đắm, cuống quýt,
điên dại.