NGƯỜI LÍNH ĐƠN ĐỘC - Trang 24

Vẩn Thạch bước nhanh ra xe. Viên đại úy đưa tay vẫy, người đàn bà cười

toe toét, nói:

- Vá gấp đi. Tối nay tui ghé lấy.
Nửa giờ sau ba người đã ngủ một cách thảnh thơi trong một khách sạn

sang trọng. Dường như tiền bạc cũng không làm viên đại úy vui lắm, hắn
cứ lầm lì từ lúc bước vô khách sạn và vẻ cau có ấy vẫn còn phảng phất
trong giấc ngủ. Chỉ có Xuân, người đàn bà, là lộ rõ niềm vui, nàng chỉ ngủ
một chút đã dậy, ngồi nhịp chân hát khe khẽ và bẻ các ngón tay kêu răng
rắc, không chú ý gì đến hai người đàn ông

°

Nàng ngồi giữa hai người đàn ông và ngửi thấy mùi rượu nồng khắp nơi.
- Ra biển chút đi. Xuân đề nghị.
- Ra làm gì ngoài đó.
Viên đại úy cứ cho xe chạy vòng vòng trong phố rồi dừng lại đột ngột

trước một ổ điếm, nhảy xuống vội vã:

- Mấy người đi chơi đi. Biết chừng tối nay tôi không về.
Xuân cười cợt:
- Anh ngủ luôn ở đây à? Đừng cố gắng, vô ích!
Viên đại úy chồm tới phía xuân, hỏi gặng:
- Cố gắng gì?
Hắn vung tay lên, nhưng Vẩn Thạch đã chụp lấy cổ tay hắn. Anh ta cho

xe vọt tới để tránh một cuộc cãi vã lố bịch trước ổ điếm.

Khi về đến khách sạn, Xuân nằm vật xuống giường mà khóc. Vẩn Thạch

lấy thuốc hút, lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Hắn hiểu tại sao xung đột ấy xảy ra
và tự hỏi phải chăng đó là một căn bệnh của thời đại. Trong số những người
đàn bà mà hắn quen biết có đến ba phần tư là không hài lòng về chuyện
tình dục và đó cũng là tỷ lệ đàn ông bị mặc cảm về sinh lý. Như thế không
phải là một căn bệnh thời đại sao? Không phải là hậu quả của một thứ
stress nào đó sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.