NGƯỜI LÍNH ĐƠN ĐỘC - Trang 36

Khi hai người ra đến đường cái Thục hỏi:
- Chúng ta sẽ đi đâu đây?
- Đi về vườn. Em có sống được không?
- Nơi nào có anh là em sống được.
Hắn ngửa mặt, cười dài rồi đưa tay đón một chiếc tắc-xi.
- Bây giờ ta đi Cam Ranh. Anh có khu vườn trái cây ở đó.
- Em không ngờ anh lại giàu như thế.
- Không giàu đâu, hắn nói, làm vườn cực lắm em ạ.
Họ xuống xe nửa chừng và đi qua một vùng gò cát trắng mênh mông

trước khi đến khu vườn rộng hai mẫu tây của hắn.

Thục nói:
- Cảnh vật ở đây làm em thích quá. Toàn một màu xanh.
- Nhưng không có điện.
Hai người đi ngang qua những gốc xoài mít, những giàn đậu tây vừa mới

ra hoa. Trong cùng là một túp lều nhỏ đơn sơ, mái lợp tôn, vách thì làm
bằng những mảnh thùng giấy ghép lại.

Thục đứng chống nạnh nhìn căn nhà, cười. Vẩn Thạch hỏi:
- Kỳ cục quá phải không?
Thục chỉ cười khan. Chiều tím hoa cà. Căn nhà tối om, chung quanh chỉ

có tiếng giun dế, tiếng muỗi vo ve. Vẩn Thạch lục túi tìm cái quẹt ga châm
ngọn đèn cầy. Ánh sáng leo lét làm cho khuôn mặt hắn trở nên góc cạnh,
bây giờ hắn như một nhà tu.

Hắn cắm ngọn đèn cầy lên trang thờ, ở đó có hình Quan Công mặt đỏ

cưỡi con ngựa xích thố tay cầm thanh long đao.

- Anh mà cũng biết thờ lạy người khác sao.
- Tất nhiên, Vẩn Thạch nói, nhưng đây là bàn thờ của người làm vườn.
- Ông ta đâu rồi?
- Ông ta chỉ đến làm buổi sáng. Nhưng ngày mai anh sẽ cho ông ta nghỉ.
- Rồi ai sẽ làm vườn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.