- Bây giờ thì con cũng chẳng quan trọng chuyện đó nữa nhưng con chán
đời quá rồi. Anh Thạch cũng sống liều mạng như con vậy. Tụi con hợp
nhau lắm.
- Đừng ngông cuồng con ạ. Con có biết con hành động như thế thì ai là
người khổ nhứt không?
- Nhưng con không muốn về Sài Gòn.
- Tao có biểu mày về Sài Gòn đâu. Mày lấy nó thì mày cứ ở Nha Trang.
Có sao đâu.
- Nhưng con không thích người ta đặt điều kiện với con như thế trong
chuyện hôn nhân.
- Ai đặt điều kiện? Đó là ý tao chớ không phải ý nó. Nó chỉ yêu cầu mày
chịu ra khỏi tù thì nó thả mày ra thôi. Có ai điên như con đâu con. Tại sao
con lại từ chối?
- Vì con không muốn bỏ ảnh một mình trong tù.
- Nó là cái gì mà mày mê nó quá vậy?
- Con yêu ảnh.
- Con cho tình yêu là cái gì ghê gớm lắm sao? Chuyện gì rồi nó cũng sẽ
qua hết con ạ. Rồi con sẽ quên. Nó còn quên con sớm hơn nữa.
Thục ngước nhìn má, nói một cách lạnh lùng:
- Không bao giờ.
Người đàn bà thở dài. Nhưng trong thâm tâm bà chưa chịu thua. Rồi chợt
một ý nghĩ lóe sáng.
- Thôi được. Cứ cho là con và nó yêu nhau cao đẹp lắm đi. Nhưng ở tù
mỗi đứa một nơi thì tụi bay giúp đỡ gì được nhau.
- Nhưng con không thể về Sài Gòn bỏ ảnh một mình ở đây được.
- Con khỏi về Sài Gòn. Nhưng con phải ra tù, má cho con ở đây một thời
gian để thăm viếng nó.
Thục suy nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy thì con chịu.
Chương bước vào văn phòng của mình. Chàng nói: