NGƯỜI LÍNH ĐƠN ĐỘC - Trang 84

chung quanh Paksé họ cũng ăn như thế.

- Bác sống ở Lào đã lâu?
- Lâu chớ. Vợ con tôi ở cả bên Lào.
- Bác gái là người Lào?
- Ừ. Ngày xưa ở làng thường có hội vào những đêm trăng sáng, trai gái

chơi trò bắt mối chỉ ngũ sắc. Ai bắt được màu nào thì đem đi tìm người con
gái có cùng màu với mình mà chuyện trò, sau đó dễ đi tới vợ chồng.

- Thế hồi đó bác bắt được màu gì?
- Màu tím. Màu tím tượng trưng cho lòng chung thủy.
Lão già không còn cái vẻ câm lặng như con khỉ già nữa. Lão trở nên linh

hoạt, tươi tắn. Lão ăn nói lưu loát, diễn tả rành mạch. Trong lúc nói chuyện,
lão không cười, hai cái môi dày mím lại, mắt mở tròn, những nếp nhăn hằn
sâu trên cái trán thấp. Trên khuôn mặt kỳ dị ấy phảng phất một vẻ gì bí ẩn,
một nghị lực tiềm tàng, vẻ tự tin hiếm có.

Trời càng khuya càng lạnh. Một già một trẻ nằm thu mình trong chăn nói

chuyện.

Lão hỏi:
- Chú thức khuya được không?
- Không giỏi lắm.
- Thế thì chú ngủ đi. Tôi ít khi ngủ. Mỗi đêm tôi ngủ chừng vài tiếng

nhưng vẫn khỏe mạnh.

Dũng hỏi:
- Bác thường tải hàng vào ban đêm phải không?
- Đúng đấy. Ban ngày đi bất tiện lắm.
Lão quay lưng kéo một điếu nữa rồi nằm im luôn. Câu chuyện chấm dứt

đột ngột. Trần Dũng cũng chìm dần trong giấc ngủ nặng nề.

°

Lão khỉ đột chui ra khỏi căn lều vải. Sương xuống mênh mông. Lão trùm

kín người bằng cái mền dạ dày cộm, đầu đội mũ len trùm xuống mang tai,
cổ quấn khăn len hai ba bận. Trông lão như một đòn bánh tét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.