NGƯỜI LÍNH ĐƠN ĐỘC - Trang 85

Trần Dũng cũng thức dậy nhưng chưa dám ra khỏi cái ổ rơm của hắn.

Hắn coi đồng hồ. Hơn bảy giờ sáng. Phía ngoài cửa lều cây cối được chặt
sát gốc đất đá lởm chởm qua đó hắn có thể thấy khu rừng phía trước cũng
thấp nhưng cây cối rậm rạp hơn chỗ hắn dựng lều nhiều. Giữa hai ngọn đồi
là một bình nguyên hẹp trồng thuốc phiện.

Những người Lào bản xứ đã quen với cái lạnh như cắt da ở đây, họ leo

xuống đồi thoăn thoắt, ở xa trông họ như những con sóc, những con khỉ con
chuyền từ cành này qua cành kia.

Trần Dũng quyết định trở dậy. Hắn ra khỏi lều, hai môi cắn chặt. Lão khỉ

đột đang đứng nhìn xuống thung lũng. Sườn đồi không dốc lắm nhưng khó
đi vì gốc cây chồi và đá dăm. Mặt trời đã lên nhưng trời vẫn rét buốt.
Sương mù tan dần đi. Hắn thấy lão khỉ đột đang lom khom bên một tảng
đá. Trần Dũng bắt kịp lão, hỏi:

- Gì vậy?
- Con đuông.
Dũng cúi xuống tìm kiếm trong khe đá một lúc nhưng không thấy con gì

cả. Lão già bật cười:

- Chú tìm cái gì vậy?
- Con đuông là con nào đâu?
Lão vạch một bụi chà là ra.
- Nhìn cái đọt đi. Lão nói. Thấy chưa?
- A, bị sâu phá chớ gì?
- Đuông đó. Để tôi bắt một mớ. Ngon lắm.
Lão chỉ cách cho Trần Dũng bắt đuông. Họ bỏ những con ấu trùng trắng

nõn vào trong cái hộp giấy rồi giấu dưới khe đá.

Hai người tiếp tục xuống đồi. Lão khỉ đột đi hai tay không còn Trần

Dũng thì cầm một cái tô đựng bột đậu xanh, vì thế hắn đi chậm hơn lão.

Độ nửa giờ sau hai người xuống tới thung lũng. Bọn thợ lấy mủ có

chừng mười người, không ai chú ý đến sự có mặt của những người mới
đến. Lão khỉ đột biết tiếng Lào nên đi lại nói chuyện vui vẻ trong khi Trần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.