NGƯỜI LÍNH ĐƠN ĐỘC - Trang 89

bước ra khỏi phòng để thở thì có một thanh niên đi vào, đến trước lão già
xá một cái và nói gì đó. Lão già nghe xong mặt mày rạng rỡ bước ra khỏi
phòng.

Trần Dũng nhận ra ngay sự có mặt của lão khỉ đột.
Lão đứng im bên những đụn rơm khô, mặt mày nghiêm nghị.
Dường như lão khỉ đột và lão già ở đây là chỗ quen biết nhau từ lâu. Lão

giới thiệu Dũng là người giúp việc cho lão, lão nói lão sợ hắn đi lạc nên đi
tìm. Cuộc đối thoại trở nên dễ dàng hơn nhờ có lão khỉ đột làm thông dịch.
Lão già hỏi:

- Chú em mới qua đây lần đầu à?
- Vâng, và tôi thích cảnh vật ở đây lắm.
Sau đó hắn kể cho mọi người nghe chuyện công chúa Lào đến thăm cố

đô Huế vào cái thời hắn còn là sinh viên. Câu chuyện làm mọi người thích
thú. Hắn nói:

- Hồi đó tôi có tặng cho công chúa một chiếc nón bài thơ.
- Đó là vào năm nào vậy, một người hỏi.
- Vào năm 1967, cách đây khoảng hơn hai mươi năm. Công chúa đi

trong phái đoàn sinh viên Lào sang thăm Việt Nam. Lúc ấy tôi ngồi ở lối đi
giữa hội trường. Tôi đã mua sẵn một cái nón bài thơ. Quí vị biết nón bài
thơ là gì không? Tức là cái nón có đề thơ trên ấy. Phải soi lên ánh sáng thì
những bài thơ mới hiện ra. Phái đoàn sinh viên Lào ở ngoài đi vào. Tôi
nhận ra công chúa. Ngài cực kỳ duyên dáng và xinh đẹp. Ngài là thiếu nữ
yêu kiều nhất mà tôi được gặp. Khi ngài đi qua chỗ tôi, tôi đứng lên và
trịnh trọng trao ngài chiếc nón bài thơ. Ngài mỉm cười và nói cám ơn. Tôi
rất sung sướng. Sau đó tôi theo dõi ngài trong các vũ điệu dân tộc Lào.
Ngài yểu điệu, mảnh mai, thanh thoát lạ thường. Tôi nhớ ngài luôn nhưng
đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi.

Vị trưởng lão trong làng ngỏ ý mời Trần Dũng và lão già ở lại ăn bữa

cơm chiều nhưng lão khỉ đột nói sao đó và họ tiễn lão ra cửa.

Trời đã xế chiều. Một già một trẻ lửng thửng trở lại sườn đồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.