NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 604

Quyển sáu - CHUYỆN CỦA ĐÊVIT ILF

1

Đêvit Ulf bước vào phòng khách sạn của mình, để nguyên cả quần áo,

quăng mình nằm phịch xuống giường, ngửa mặt lên nhìn cái trần nhà tối
sầm. Đêm có vẻ như đã kéo dài đến một nghìn năm, thậm chí mặc dầu anh
biết rõ là mới chỉ hơn một giờ sáng. Anh vừa thấy mệt nhoài, vừa thấy
không mệt. Người anh nhẹ lâng lâng, đồng thời không hiểu sao, lại thấy
mệt mỏi ủ rũ. Anh cảm thấy rạo rực đắc thắng; đồng thời lại có một cảm
giác cay đắng mơ hồ về một thất bại không thể nào hiểu được đang khuấy
động trong anh.

Đây chính là sự bắt đầu cho cơ hội phất lên của anh, cái bình minh le lói

đầu tiên của những khát vọng thầm kín, những ấp ủ, những ước mơ của
anh. Vậy tại sao lại có cảm giác lẫn lộn khó hiểu thế này? Trước kia không
hề bao giờ lại như vậy cả. Anh luôn luôn biết một cách chính xác mình
muốn gì. Mọi cái đều rất đơn giản. Một đường thẳng từ anh vươn tới tột
cùng.

Nhất định là do Cođơ, anh thầm nghĩ. Hẳn là tại Cođơ. Không thể còn có

lý do nào khác được. Không hiểu Cođơ có tác động đến người khác theo
cái lối này không. Anh vẫn còn cảm thấy rõ mồn một nỗi choáng váng đã
nghẹn người anh khi bước vào khách sạn, nhìn thấy Cođơ lần đầu tiên, kể
từ tối Cođơ bỏ cuộc họp ban giám đốc, bay tới bờ Thái Bình Dương ấy.

Mười lăm ngày đã trôi qua, hai tuần hoảng loạn, và hãng đã bắt đầu tan

rã ngay trước cặp mắt anh. Những tiếng thì thào của đám nhân viên trong
các văn phòng hãng ở Niu Yooc vẫn còn văng vẳng bên tai anh, những cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.