NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 606

cạn rượu, rồi đặt cốc xuống bàn.

Mac Alixtơ lần lượt nhìn hai người, rồi mới thốt lên: ”Thế đó, từ nay trở

đi, mọi cái tùy thuộc vào chúng ta. Giá như tôi có thể cống hiến trực tiếp
được thì hay biết bao nhiêu”, anh nói theo cái giọng hơi khoa trương, lịch
thiệp của mình. "Nhưng tôi chỉ là một luật sư, và hầu như chả hiểu mô tê gì
về điện ảnh cả. Tuy vậy cái mà tôi có thể làm được là giải thích việc tổ
chức lại hãng mà Giônơx đã thông qua, trước khi hợp đồng mua được thực
sự ký kết."

Mãi đến khi ấy, Đêvit mới thấy Cođơ có tầm nghĩ xa đến thế nào – rút

hết những chứng khoán thông dụng cũ về để đổi lấy các cổ phần mới; phát
hành những chứng khoán được giá hơn để đáp ứng được một số món nợ
khá khá của công ty cùng với những giấy nợ còn quyền giữ làm vật cầm đồ
tất cả bất động sản của hãng, kể cả xưởng phim và các rạp chiếu bóng,
nhằm đổi lấy việc lập một ngân khoản rút ra được một triệu đôla để làm ăn.

Vấn đề thứ hai Mac Alixtơ đề cập tới là lương bổng của họ. Đêvit và

Đan Piơx sẽ được đề nghị ý những hợp đồng làm việc bảy năm, với mức
lương khởi điểm sáu mươi lăm ngàn đôla, tăng hàng năm mười ba ngàn
nữa cho đến khi hết hạn hợp đồng. Thêm vào đó, mỗi người sẽ được thanh
toán hoàn toàn các chi phí công việc, và tiền thưởng – nếu như có lãi – sẽ là
hai phẩy năm phần trăm, có thể lấy ra dưới dạng cổ phiếu hay tiền mặt.

- Về điều ấy là như vậy đấy. – Mac nói, - Có hỏi gì không nào?

- Nghe được đó. – Đan Piơx thốt lên. – Nhưng chúng tôi có gì bảo đảm

rằng Giônơx sẽ giữ chúng tôi khi một triệu đôla đã đi tong? Không có gì cả.
Mà anh ta hoàn toàn giữ được giấy nợ và chứng khoán của mình.

- Anh nói đúng. – Mac Alixtơ đồng ý. – Các anh không có gì đảm bảo

cả. Nhưng mà anh ấy không có gì đảm bảo rằng cổ phiếu của anh ấy sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.