NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 605

liếc trộm sợ hãi, lo âu sau lưng anh khi anh đi qua họ trong hành lang. Và
anh không thể làm gì được cho hãng cả, anh không thể nói gì được với họ
cả. Dường như cả công ty đang đờ người trong một cơn choáng, chờ tiếp
máu để có sinh lực mới tràn vào trong các huyết mạch của mình.

Và bây giờ, cuối cùng, Cođơ đã ngồi kia, một chai uyxky đã vơi đến nửa

ở trước mặt – cái vỏ trống rỗng, vật vã méo mó của con người họ vừa mới
trông thấy đôi ba tuần trước. Anh ta gầy tọp đi, vẻ kiệt sức in hằn thành
những nếp nhăn mệt mỏi trên má. Nhưng chỉ đến khi nhìn vào mắt Cođơ, ta
mới nhận thấy rằng, không phải chỉ xảy ra sự thay đổi duy nhất về thể xác.
Bản thân tâm hồn con người ấy đã thay đổi rồi.

Thoạt đầu, Đêvit không thể nào cắt nghĩa được. Rồi sau một thoáng, tấm

màn che vụt nhấc lên, anh đột nhiên hiểu. Anh lờ mờ cảm giác được sự cô
đơn đến vô song của con người ấy. Dường như anh ta là người khách đến từ
một thế giới khác. Tất cả những người xung quanh anh ấy đã trở thành xa
lạ, đối với anh ta gần như thành trẻ nhỏ, có những khao khát con con mà
anh ta vượt qua từ lâu lắm rồi. Chừng nào anh ta còn thấy hữu dụng, chừng
đó anh ta còn chịu đựng được họ; nhưng một khi mục đích ấy đã được thực
hiện, anh ta lại rút vào cái thế giới chỉ trơ trọi một mình anh ta.

Cả ba người lặng thinh suốt thời gian đi thang máy xuống tầng một, sau

khi rời phòng của Cođơ. Mãi đến khi họ bước ra hành lang, hòa lẫn vào
đám đông đang đổ vào khách sạn xem buổi biểu diễn nửa đêm trên sân
thượng Xtalait, Mac Alixtơ mới nói: ”Tôi nghĩ, có lẽ ta nên tìm một chỗ
yên tĩnh để nói chuyện tý chút”.

- Quầy rượu Nam giới ở dưới kia được đấy. Nó vẫn mở cửa – Piơx đề

nghị.

Đúng là nó vẫn mở cửa thật, và khi hầu bàn đem rượu đến cho họ, Mac

Alixtơ nhấc cốc của mình lên. ”Chúc may mắn”, tất cả lặp lại lời anh, uống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.