NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 617

Thày chú nhặt một miếng đường từ bát đựng, ngậm vào giữa hai môi, rồi

hớp cốc nước chè. Sau khi đã nuốt ngụm nước đầu tiên bỏng dẫy ấy, ông há
miệng, “khà” một tiếng.

- Ngon, hả? – Bà Xapơxtên tủm tỉm cười. Đấy mới là chè thực chứ. Suy

– Tách – Ni. Giống như ở quê của ta ấy. Chứ không phải là cái của bịp

[66]

người ta cố bán cho ta ở cái chốn này.

Thầy chú gật đầu, lại nâng cái cốc lên. Khi ông đặt lại xuống bàn, nó đã

cạn và thế là những lời mào đầu lịch sự đã hết. Giờ là lúc bắt tay vào công
việc. “Thế nào, bà Xapơxtên?”

Nhưng bà Xapơxtên lại thấy chưa có bụng dạ muốn làm công việc. Bà ta

nhìn Đêvit. “Cháu Đêvit nhà bác nom ngoan quá”. Bà ta thốt lên, gợi
chuyện. “Nó làm tôi nhớ lại thằng Hôuôt nhà tôi lúc trạc tuổi này”. Bà ta
nhấc đĩa bánh dẹt lên, chìa cho chú. “Ăn đi một cái đi nào”, bà ta giục, “bác
nướng lấy đấy”.

Đêvit cầm lấy một cái, bỏ vào miệng. Nó cứng quèo, khô khốc, và vỡ

vụn ra. “Ăn cái nữa đi”, bà ta lại giục, “nom cháu có vẻ gầy đấy, mày phải
chịu ăn vào cháu ạ.”

Đêvit lắc đầu.

- Bà Xapơxtên, - thày chú đáp, tôi bận lắm. Bà có gì bán được cho tôi

phải không.

Bà già gật đầu. “Theo tôi nào

[67]

”.

Hai người theo bà ta đi qua căn hộ hẹp như trong toa tầu hỏa. Trong một

căn phòng, trên cái giường, có một lô vét tông đàn ông, mấy chiếc áo dài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.